Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Song Tinh Thần Thể Duy Nhất Trên Toàn Tinh Tế

Chương 11

« Chương TrướcChương Tiếp »
Roth nuốt hết những lời còn lại vào bụng.

Thật ra là Minh Khương thấy được một chậu hoa gốm sứ xinh đẹp.

Đồ sứ là loại đồ thủ công tinh tế, ở hành tinh rác chính là vật hiếm lạ.

Minh Khương nhìn trúng một chậu hoa sứ màu xanh da trời, men trơn nhẵn, bóng loáng, xanh như bầu trời sáng như gương, vô cùng đẹp mắt.

Đang lúc cậu chuyên tâm nhìn đồ sứ, Roth ở bên cạnh lôi kéo cậu hùng hồn bước đi đến quầy bán đủ thứ đồ kỳ lạ.

Vừa đi cậu ta vừa giới thiệu với Minh Khương: "Hôm nay khai giảng, nếu không cổng trường sẽ không ầm ĩ như vậy.”

Loại quầy nhỏ này bình thường đều là sinh viên tự mở, Minh Khương mặc kệ Roth lôi kéo cậu đi tới trước quầy.

Người bày hàng là một cô gái chải tóc đuôi ngựa gọn gàng, cổ áo còn đeo trâm cài áo của sinh viên trường quân đội.

“Muốn cái gì, tùy tiện xem, đều có viết giá" Cô gái ngồi ở trên một pho tượng nhỏ, bắt chéo chân, trong miệng còn ngậm cỏ trong bồn hoa bên cạnh, dáng vẻ thoải mái tuỳ ý.

Minh Khương ngồi xổm xuống, Roth ở phía sau còn đang nghĩ cậu ta sẽ tính tiền.

Roth: "Coi như quà gặp mặt của anh em chúng ta hôm nay, cậu tùy ý chọn!"

Vành nón có chút che khuất tầm mắt, Minh Khương vén mũ lên, khuôn mặt trắng nõn đẹp mắt lộ ra trong tầm mắt mọi người, thoáng cái hấp dẫn ánh mắt mọi người.

Nhưng Minh Khương không hề ý thức được mình đang bị mọi người chú ý, cậu cầm lấy chậu hoa màu xanh da trời vừa nhìn, ánh mắt vui vẻ như có ánh sáng.

Cô gái kia nhìn thấy mặt Minh Khương, nhổ cỏ ngậm ra nói: "Ngoại hình cậu thật đẹp.”

Trên quầy nhỏ đặt giao diện thanh toán, Minh Khương nhanh nhẹn chuyển tiền qua: "Cảm ơn.”

Roth: "Nè nè nè, không phải nói tôi trả mà.”

Minh Khương cất đồ yêu thích mới mua vào ba lô: "Không cần, tôi có tiền.”

Ông lão kia để lại tiền cho cậu, cũng đủ để cậu thoải mái ở đế quốc sinh hoạt ba năm.

Roth chỉ có thể lui một bước: "Vậy được rồi, lát nữa tôi mời cậu ăn cơm, căn tin trường chúng ta rất nổi tiếng.”

Minh Khương có chút hứng thú: "Ăn rất ngon?”

"Không, rất khó ăn."

Minh Khương: ...

Roth thở dài: "Thật ra cũng không khó ăn như vậy, thức ăn trong căn tin đều là do chuyên gia dinh dưỡng cao cấp trường học mời làm, chế biến chuyên nghiệp, rất đắt.”

Nhưng loại thức ăn dinh dưỡng đặc biệt này cung cấp cho sinh viên trường quân đội... thật sự không ngon lắm.

Cho nên căn tin của trường quân đội đế quốc nổi tiếng là khó ăn của đế quốc Lotus.

Cô gái kia thấy Minh Khương muốn rời đi, gọi cậu lại: "Này, chờ một chút.”

Minh Khương không hiểu quay đầu lại, cậu trả đúng số tiền rồi mà.

“Chỉ là hỏi một chút, có thể trao đổi phương thức liên lạc, kết bạn hay không.” Cô gái kia cũng không ngần ngại, hào phóng cười đưa thiết bị đầu cuối của mình ra.

“Hình như cậu rất thích loại đồ sứ này, nhà tôi chuyên làm cái này, sau này có cái mới có thể liên lạc với cậu." Cô gái kia nói: "Tôi tên Celia.”

Ánh mắt Minh Khương sáng lên, sảng khoái đưa tài khoản Tinh Võng của mình ra.

“Tôi tên là Minh Khương, Nhật Nguyệt - Minh*, Khương của Khô Khương.”

*Chữ Minh (明) được ghép từ chữ Nhật (日) và chữ Nguyệt (月)

Khô Khương không phải là một loại thực vật thông thường, nhưng mỗi lần Minh Khương tự giới thiệu tên, đều ưu tiên nói ra từ này.

Sau khi đóng tài khoản Tinh Võng, Celia khom lưng nhanh chóng cầm lấy thứ gì đó, đưa cho Minh Khương: "Cho cậu cái này, coi như là quà tặng, tôi cũng là tân sinh năm nay, sau này có hoạt động tổ đội gì có thể tìm tôi”

Minh Khương nói: "Được.”

Kết quả sau khi Celia tặng quà, Minh Khương mới phát hiện cô tặng một sợi dây buộc tóc

Minh Khương có mái tóc dài màu đen vừa nhỏ vừa mềm, bình thường đều tùy tiện lấy một sợi dây màu đen buộc sau đầu.

Roth lại gần, nhìn thấy đồ Celia tặng, nở nụ cười: "Cũng rất đẹp.”
« Chương TrướcChương Tiếp »