Chương 21

Minh Khương đăng ký vào hệ hỗ trợ, tinh thần thể hệ thực vật hiếm có giúp cậu thuận lợi đạt được tư cách nhập học, toàn bộ quá trình cũng không đo tinh thần lực.

"Ừ ha, cũng đúng." Roth sợ nói quá nhiều về hành tinh rác sẽ giẫm phải bãi mìn của Minh Khương, thế là cậu ta vội vàng chuyển chủ đề: "Nhưng nếu tinh thần lực của điện hạ Alois không gây áp lực cho cậu thì cấp tinh thần lực của Khương Khương cậu cũng khá cao đấy."

"Nếu là S thì tốt rồi, suốt ngày Carlt cứ khoe khoang tinh thần lực A+ của mình, nếu tinh thần lực của cậu là S thì chắc chắn có thể đánh bại anh ta."

Minh Khương cười.

Cậu lau khô tóc rồi cầm lấy sợi dây buộc tóc mà Celia tặng mình buộc tóc lại.

"Đi thôi." Minh Khương nói chuyện không kìm được sự vui vẻ: "Chúng ta đi mua dụng cụ làm vườn đi."

Roth thấy cậu như vậy, nói: "Cậu đúng là thích trồng hoa thật, đúng là hệ thực vật."

Khi rời khỏi ký túc xá, trong ký túc xá đã không còn bóng dáng của Alois.

Roth đoán: "Có lẽ đã trở về cung điện Lotus rồi, chắc là điện hạ Alois không thường xuyên trở về ký túc xá nhỉ, cũng là chuyện tốt."

Minh Khương không hiểu lắm về hoàng thất đế quốc Lotus: "Tại sao?"

Roth vừa đi về phía bãi đậu xe huyền phù vừa thở dài: "Cậu không biết đấy thôi, mặc dù tinh thần lực của điện hạ Alois rất cao nhưng thường xuyên không ổn định, tinh thần thể của anh ấy đã nổi loạn rất nhiều lần, chỉ tính riêng số lần đưa tin trên báo cũng đã có mười lần rồi."

Minh Khương vẫn còn nghi ngờ: "Anh ấu là nhị hoàng tử, chắc là trong cung điện có rất nhiều nhà trị liệu chịu trách nhiệm an ủi."

Roth: "Cậu cũng thấy rồi đấy, tính cách của điện hạ Alois... Không tốt lắm, kể từ khi quân vương bệ hạ của Wiggon rời đi, nhị hoàng tử đã khá bài xích người ngoài đến gần, anh ấy không hề muốn nhà trị liệu đi sâu vào não mình."

Minh Khương suy nghĩ: "Là như vậy sao."

"Tóm lại là rất phức tạp." Roth nói.

Minh Khương theo sự dẫn dắt của Roth đi mua một số dụng cụ làm vườn cơ bản, những thứ phức tạp hơn thì phải đến cửa hàng chuyên nghiệp bên ngoài mới mua được.

Trên đường trở về, Minh Khương tiện đường mua một ít dung dịch dinh dưỡng cơ bản rồi nhét hết chúng vào túi.

Roth nhìn mà vô cùng khâm phục.

"Khương Khương, cậu mua nhiều như vậy làm gì? Vị của dung dịch dinh dưỡng còn khó ăn hơn cả căng tin của trường nữa." Roth nghĩ đến dung dịch dinh dưỡng là nhíu mày.

Mặc dù dung dịch dinh dưỡng đã có thể thay thế việc ăn uống nhưng thứ này có mùi vị thực sự không được ngon lắm. Khi có thời gian, mọi người vẫn sẽ chọn ăn, đây cũng là một trong số ít những niềm hạnh phúc trong cuộc sống.

Chỉ trong những trường hợp đặc biệt, mọi người mới chọn uống dung dịch dinh dưỡng.

Minh Khương nói: "Cũng được, cái này tiện."

"..." Roth giơ ngón tay cái lên: "Cậu đúng là trâu bò."

Cậu ta đưa Minh Khương về đến cửa ký túc xá, sau đó vẫy tay: "Tôi đi đây, mai gặp."

"Mai gặp."

Sau khi tạm biệt Roth, Minh Khương ôm dụng cụ làm vườn mới mua về ký túc xá, định bắt đầu xử lý sân ngay bây giờ.

Nhưng cuộc sống luôn có những điều bất ngờ, chẳng hạn như điện hạ Alois đáng lẽ phải trở về cung điện trước cậu này.

Khương Khương luôn tự động giữ khoảng cách 10 mét với anh hai này.

Sáng sớm Minh Khương thức dậy thì đã nhìn thấy hai con rô bốt dừng lại ở góc phòng khách. Đó không phải là những con rô bốt do trường trang bị, nhìn tình hình tối qua, hẳn là do Alois dùng đặc quyền mang chúng vào trường.

Theo quy định của trường quân sự, ngoài rô bốt y tế và rô bốt làm vườn, trường không cho phép học sinh mang thêm bất kỳ rô bốt nào vào ký túc xá.

"Nhưng tôi thích tự làm." Minh Khương không biết mệt mỏi giải thích lý do của mình.

Alois dời mắt đi: "Tùy cậu."