Chương 3

……

Minh Khương bưng thuốc cho người nọ xong, bắt đầu chuyên tâm tưới nước cho vườn hoa nhỏ của mình.

Tinh thần thể của cậu là hệ thực vật tương đối hiếm thấy, đối với thực vật có lực tương tác tự nhiên, bình thường luôn thích trồng một ít hoa hoa cỏ cỏ.

Lần này có thể trùng hợp cứu người đàn ông kia như vậy, cũng là bởi vì cậu muốn một loại cỏ sa mạc, bằng không cái loại hoàn cảnh không mặc đồ bảo hộ thì không thể sinh tồn này, mười ngày nửa tháng cũng sẽ không có người đi.

Minh Khương tưới nước cho hoa hồng leo bên hàng rào, lúc này là mùa hoa hồng leo nở rộ, đóa hoa xinh đẹp màu vàng bò đầy vách tường, là điểm sáng lớn nhất trong vườn hoa nhỏ này.

Minh Khương cầm bình nước nhỏ đứng lên, chuẩn xác bắt được tầm mắt rơi trên người mình.

Cậu chậm rãi xoay người, nhìn người đàn ông đã tỉnh lại, có hơi bất ngờ, nhưng nói chuyện vẫn không nhanh không chậm: "Tỉnh rồi? Thuốc ở trên tủ, không uống cũng không sao, đừng chạm vào vườn hoa của tôi.”

Đôi mắt xanh xám của Lục Lẫm chăm chú nhìn Minh Khương, sau khi xác nhận cậu thật sự không nhận ra mình, mới dùng giọng khàn khàn mở miệng: "Đây là đâu?”

Minh Khương: "Một hành tinh gần hành tinh IQK68 của đế quốc Lotus, không có tên."

Trả lời xong vấn đề này, Minh Khương lại tiếp tục chăm sóc cây cối của mình, không quan tâm phản ứng của người đàn ông nữa.

Sau khi cậu tưới nước cho một ít thực vật ưa nước trong vườn hoa xong, lấy một ống dịch dinh dưỡng cơ bản nhất trên người mở ra, bóp mũi ngửa đầu uống hết.

Hành tinh rác không có khoa học kỹ thuật gì, dịch dinh dưỡng ở đây làm ra mùi vị cũng không dễ uống, chỉ có thể thỏa mãn một ít nhu cầu đơn giản nhất của cơ thể.

Minh Khương uống xong dịch dinh dưỡng, thu hồi bình nước mình đã dùng rất nhiều năm, chuẩn bị trở về phòng, hoàn toàn mặc kệ người đàn ông bất động như cọc gỗ bên cạnh.

Cậu lạnh nhạt lướt qua trước mặt người đàn ông, cho đến khi sắp trở lại phòng mình, cậu nghe người đàn ông bỗng nhiên mở miệng.

"Cảm ơn."

Minh Khương cũng không quay đầu lại: "Không cần cảm ơn, là anh may mắn.”

Minh Khương không phải người lương thiện gì, nhưng cũng sẽ không thấy chết không cứu. Từ nhỏ cậu được cha nuôi nuôi lớn, được người đàn ông tùy tiện nhưng thiện lương kia ảnh hưởng rất lớn, nhìn thấy việc có thể giúp đỡ đều thuận tiện đưa tay ra giúp.

Đối với chuyện người đàn ông không cho mình biết tên, Minh Khương cũng không suy nghĩ gì.

Cậu có chút không quá để ý nghĩ, đối phương thoạt nhìn giống như quân nhân của một quốc gia, có thể rơi xuống nơi như hành tinh rác này của họ, chắc chắn đã phải trải qua một ít chuyện. Dưới loại tình huống phức tạp này, sẽ thật ngu ngốc khi nói tên mình ra chỉ vì đối phương cứu mình mà không rõ lý do..

Minh Khương trở lại phòng, trời đã dần tối, cậu cầm quần áo tắm rửa đơn giản, trở lại giường nằm xuống.

Nhưng cậu không ngủ.

Chỉ có một người xa lạ được mình cứu ở bên cạnh phòng cậu, coi như là vì lý do an toàn, Minh Khương cũng sẽ không ngủ.

Trong bóng đêm, cậu nằm thẳng trên giường, bỗng nhiên thở dài.

Lòng bàn tay có hơi ngứa, nhưng đây không phải động tĩnh tinh thần thể của hệ thực vật, mà là tinh thần thể còn lại kia lại rục rịch muốn ra.

Minh Khương nhắm mắt lại, lần nữ áp chế tinh thần thể đang cuồng bạo của mình trở về.

Đêm ở hành tinh rác rất dài, một đêm không ngủ.

Ngày hôm sau, trời hơi lạnh, Minh Khương đẩy cửa đi vào sân, phát hiện người đàn ông kia cũng đứng ở cửa sân.

Bước chân Minh Khương dừng lại, hiếm khi có chút khó hiểu.

May mắn đây là trời hơi sáng có thể thấy rõ người, nếu đêm hôm khuya khoắt nhìn thấy một người đứng ở cửa sân, Minh Khương đã triệu hồi tinh thần thể phát động công kích.

Hô hấp ngưng trệ một lần nữa khôi phục bình tĩnh, giọng nói Minh Khương mang theo nghi hoặc nhàn nhạt: "Sao anh lại đứng ở đây?"