Chương 4

Lục Lẫm ôm vết thương thong thả xoay người, không nói gì.

Minh Khương thấy anh không muốn trả lời, cũng không nói gì, đi tới một bên tường, cầm lấy mũ rơm đội lên đầu, che khuất ngũ quan quá mức đẹp mắt kia.

Ánh mắt Lục Lẫm dừng lại trên đôi mắt xanh thẳm của đối phương một giây, lại nhanh chóng thu ánh mắt không lễ phép lại.

“Tôi có thể làm chút gì không." Lục Lẫm thấp giọng hỏi.

Minh Khương hơi ngẩn ra, nghiêm túc suy nghĩ một giây, nói: "Vậy anh giúp tôi tưới nước cho hoa đi.”

Nói xong, Minh Khương nói một vài điều cần chú ý với các loại cây mảnh mai cho người đàn ông.

Giọng nói của cậu bình tĩnh, không hề có chút áy náy hay ngượng ngùng khi chỉ huy bệnh nhân.

Lục Lẫm cũng không dài dòng, thống khoái gật đầu, chăm chú nghe Minh Khương nói.

Minh Khương nói xong, đè mũ rơm rời khỏi sân, đi về phía ven đường phía trước sân.

Con đường kia Lục Lẫm nửa đêm đã mò mẫm qua, cuối đường là chợ đen hỗn loạn của hành tinh rác.

Nhưng ở đế quốc Lotus, họ thường gọi đó là trại tị nạn.

……

Minh Khương bước vào chợ đen, đi qua một đám đông hỗn loạn trên đường phố.

Hai bên đều là một vài tranh cãi cùng vui cười hỗn loạn, này Minh Khương đã sớm nhìn quen tình trạng này, cho dù thoáng nhìn bên tay trái một nam một nữ đang hôn nhau cuồng nhiệt, lông mày cũng không nhíu chút nào.

Cậu đi đến một ngõ nhỏ yên tĩnh mới dừng lại, cuối cùng vào một cửa hàng bên trong.

“Mười ống dịch dinh dưỡng cơ bản." Minh Khương đặt tinh tệ thông dụng lên quầy, gõ gõ mặt bàn.

Phía dưới quầy, một người đàn ông trung niên lười biếng ngồi dậy, lười biếng ném dịch dinh dưỡng trong tủ ra: "Mười ống, tự đếm đi.”

Minh Khương liếc mắt một cái lập tức xác nhận số lượng.

Cậu không vội vã gom dịch dinh dưỡng lại, bởi vì cậu đưa cho đối phương số tiền vượt xa giá cả dịch dinh dưỡng.

Quả nhiên, người đàn ông kia cầm tiền lên nhìn, nở nụ cười: "Phòng số 8.”

Minh Khương lúc này mới ừ một tiếng, gom dịch dinh dưỡng lại, từ bên cạnh quầy đi lên cầu thang.

Cả dãy phòng trên đường đều đánh dấu số thứ tự, Minh Khương đi tới số thứ tự là 8 thì dừng lại, đẩy cửa vào.

Căn phòng trống rỗng, chỉ có một chiếc bàn và một thiết bị đầu cuối.

Nhưng thiết bị đầu cuối ở đây là nơi duy nhất trên hành tinh rác này có thể liên lạc với tinh võng, nếu không, chỉ dựa vào thiết bị đầu cuối rách nát mà Minh Khương tự mình lắp ráp, căn bản không thể liên lạc với tinh võng.

Minh Khương không trực tiếp dùng thiết bị đầu cuối mà cửa hàng cung cấp, cậu chỉ tới mượn mạng internet đặc thù của cửa hàng này, tuy là cách mượn có hơi đặc biệt.

Xử lý xong vấn đề internet, Minh Khương lúc này mới mở thiết bị đầu cuối của mình ra lên Tinh Võng.

Minh Khương đi thẳng đến tài khoản hộp thư điện tử của Tinh Võng, một cái email do trường quân đội Đế quốc Lotus gửi đến treo cao ở phía trên cùng.

Mở email ra, màu đỏ sáng loáng xuất hiện trước mắt, lúc này Minh Khương mới thở phào nhẹ nhõm, lộ ra nụ cười đầu tiên trong mấy ngày nay.

Cậu có thể rời khỏi hành tinh rác hỗn loạn và bẩn thỉu này.

Chuyện quan trọng nhất đã được giải quyết, lúc này Minh Khương mới có lòng dạ bình tĩnh lướt tin tức trên mạng.

Cậu đã thuận lợi thông qua tuyển sinh của trường quân đội Đế quốc Lotus, vậy nhất định phải nắm được một ít thông tin về Đế quốc Lotus.

Tin tức ở hành tinh rác này không nhanh nhạy, Minh Khương chỉ có thể từ miệng cha nuôi khi còn sống biết được một ít kiến thức cơ bản, nhưng đối phương nói nhiều nhất vẫn là câu chuyện về quân vương đương nhiệm của đế quốc Lotus và quân vương Wiggson.

Minh Khương không có hứng thú với chuyện tình yêu của hai vị vua của hai Đế quốc lớn mà người khác say sưa bàn tán, nhưng lại nhớ rõ chính xác chuyện tuyển sinh của đế quốc Lotus sẽ được cấp cho một số ít cư dân hành tinh rác.