Chương 4

Hạo Hiên bị cậu kẹp sướиɠ đến rùng mình. Hắn thở ra hơi dài thỏa mãn, ánh mắt đỏ bừng hung tợn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp, cảm thấy thỏa mãn vô cùng.

“Vợ của anh tuyệt nhất, l*и da^ʍ tuyệt nhất. Tại sao lại da^ʍ như vậy? Kẹp anh muốn đứt, là muốn anh cᏂị©Ꮒ chết em sao? L*и của em có vòi nước hả? Đĩ nhỏ của anh thật ướŧ áŧ” Hạo Hiên điên cuồng, mỗi lần làʍ t̠ìиɦ sẽ đều điên cuồng, mồm miệng phun ra lời lẽ thô tục không ngừng vũ nhục cậu. Hông hắn như gắn động cơ, đều đặn lên xuống, như một cái cọc “phập phập” dập mạnh, muốn đem người Chu Cẩm chẻ ra làm đôi.

Người cậu vì động tác hung hãn mà giật nảy ra sau, lại bị hắn nắm eo mà kéo về, dí vào háng của hắn. Cậu chảy đầy mồ hôi, ê a rêи ɾỉ cầu xin.

“Không được, chậm lại, xin anh.” Như vậy thật quá mức, cho dù có làm với Hạo Hiên nhiều năm, nhưng với biên độ khủng khϊếp này của hắn, cậu vẫn không chịu nổi.

“Không được cái gì? Đồ xấu xa dám chống đối chồng em. Dám kêu anh đi tìm người khác sinh con, em coi anh là gì chứ?” Quả thực hắn rất tức giận, vừa nghe câu đó phát ra từ miệng người mình yêu, hắn cảm thấy bản thân như đống rác rưởi bị ruồng rẫy ném đi.

Tay hắn chụp lấy núʍ ѵú, dùng sức kéo thật mạnh, như là muốn đem đó kéo đứt ra khỏi người cậu. Vì tức giận mà cũng đưa đẩy hông mạnh hơn, từng phát một đập mạnh vào nơi yếu đuối non mềm.

“Hức hức, đau quá, xin anh nhẹ một chút, tôi không dám nữa, tôi sai rồi, xin anh.” Chu Cẩm bật khóc, thân dưới tê liệt, đau đớn khiến đầu óc cậu trống rỗng, đáng thương níu lấy bàn tay đang bấu vào vυ" cậu, mong hắn hãy thả nó ra, cậu cảm thấy núʍ ѵú của mình sắp đứt. Nhưng Hạo Hiên không để vào mắt, tiếp tục phát tiết lên người cậu.

“Chồng ơi, xin bỏ qua, tôi đã biết sai rồi, đừng mà.” Cậu tuyệt vọng lấy lòng, hối hận vì bản thân nhất tức giận mà chọc phải tên điên này, để giờ đây phải gánh lấy trừng phạt tàn khốc.

Chu Cẩm run rẩy cố gắng nâng người lên, hôn hôn lên mặt hắn. Hạo Hiên lúc này mới vừa lòng, như một con thú hoang mất kiểm soát được chế ngự, hắn buông tay ra, lực đạo bên dưới cũng không kinh khủng như vừa rồi.

“Bảo bối biết sai là tốt, lần sau đừng nói mấy lời như vậy nữa. Ông xã không muốn làm đau em.” Hạo Hiên mỉm cười dịu dàng, lau đi nước mắt lấm lem trên gương mặt trắng bệch của Chu Cẩm. Cậu còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, tóc trên da đầu đã bị kéo căng, Hạo Hiên dữ tợn nhìn chằm chằm vào cậu, nghiến răng nói.

“Ngoan ngoãn một chút đi, chỉ có em mới có quyền mang thai con anh. Tiểu Cẩm, đừng chọc anh tức giận, em tự biết hậu quả.”

Chu Cẩm lung tung gật đầu, cậu vừa sợ vừa đau. Đã lâu rồi chưa nếm trải cơn điên của hắn, làm cho cậu kinh hồn bạt vía. Hạo Hiên hoàn toàn hài lòng, bây giờ mới thực sự buông tay ra.



“Tốt, đừng lộn xộn. Hôm nay ông xã phải thụ tinh cho em thật tốt. Khiến em sinh cho anh một đứa nhỏ dễ thương.”

Hắn điêu luyện rút ra chọc vào, không còn tra tấn, Chu Cẩm bắt đầu nhận thấy kɧoáı ©ảʍ, nước từ nơi kết hợp của hai người cứ thế chảy ròng ròng, trứng dái “bạch bạch” đập vào cái mông phì nộn, khiến cho nó hồng lên như trái đào tươi.

Chu Cẩm ánh mắt mê ly lấp lánh nước, gương mặt đỏ bừng, đôi môi nhỏ nhắn hé mở phát ra những tiếng rêи ɾỉ kiều mị. Hạo Hiên bị cậu mê hoặc, hắn thất thần hồi lâu rồi gầm lên một tiếng, áp xuống đôi môi đầy đặn kia, luồn lưỡi vào hôn sâu, hút hết nước miếng thơm ngon của đối phương.

Bàn tay sờ đến bụng nhỏ vì bị đâm mà gồ lên một khối, nhẹ nhàng xoa bóp. Chu Cẩm mặc cho hắn liếʍ láp khoang miệng, quấn lấy lưỡi dây dưa. Lúc hai người dứt ra, liền kéo theo sợi chỉ bạc trong suốt.

Hạo Hiên sung sướиɠ rên hừ hừ, cảm nhận côn ŧᏂịŧ của mình được thành âʍ đa͙σ co bóp, mát xa.

“Tiểu Cẩm, em biết không. Lúc Chu Chu chào đời, anh có chút thất vọng.”

Chu Cẩm khó hiểu, không phải đứa bé là điều hắn mong muốn sao, Hạo Hiên tiếp tục nói.

“Nó không giống em chút nào, anh luôn muốn một đứa con giống Tiểu Cẩm, thật nhỏ bé đáng yêu. Đôi mắt giống em, cái mũi giống em, đôi môi đẹp như cánh hoa. Em vì anh sinh ra một thiên thần.” Cứ từng câu được thốt ra, hắn lại đâm mạnh một cái, đem cậu chơi đến xối nước da^ʍ.

Ánh mắt hắn âm trầm, cất chứa tình yêu cuồn cuộn như những cơn sóng ngoài biển khơi, mãnh liệt mà không kém phần điên cuồng. Hắn hôn lên trán Chu Cẩm, thành kính yêu thương.

“Nên là, Tiểu Cẩm à, anh biết em không muốn, nhưng xin em chỉ lần này thôi, được không?”

Giọng nói khẩn thiết cầu xin, giống như muốn cậu ban cho hắn một ân huệ. Mặc kệ những xao động trong cơ thể, Chu Cẩm mơ màng nghĩ, là một câu hỏi, hắn đang xin sự đồng ý từ cậu sao? Điều đó khiến cho cậu muốn tự cười chính mình, nhưng giọt nước mắt lăn dài trên gò má nhắc nhở Chu Cẩm rằng, cậu không có quyền từ chối.

Bảo mẫu ru Chu Chu đi vào giấc ngủ, căn phòng cho trẻ con nhỏ nhắn ấm áp, những ngôi sao dễ thương bằng giấy được gắn trên tường, giống như lời chúc về một tương lai tốt đẹp đang chờ phía trước, tiếng nhạc du dương dịu nhẹ phát ra từ máy nghe nhạc hỗ trợ giấc ngủ, đồng thời che lấp đi tiếng động ồn ào ngoài phòng khách.