Chương 49

Chị không phản đối, tôi hôn chị thật lâu, huy động cả 2 tay luồng ra phía lưng cố chết cởi được cái áσ ɭóŧ, cả người chị đang uốn éo không ngừng, thấy tôi muốn luồn tay sau lưng, như biết ý, chị khẽ ưỡn lưng lên 1 tay, 2 cánh tay trần ôm siết lấy cổ tôi, lần này tôi có kinh nghiệm rồi, 2s là cái áo bung ra liền, khéo léo cởi ra “dùm” chị, giờ thân trên của chị không còn 1 mảnh vải che, tôi khẽ ngẳng đầulên, ngắm nhìn tuyệt tác đó lần nữa, ánh đèn trong phòng vẫn sáng trưng , soi rọi tất cả, tác phẩm của thượng để bỏ quên tại trần gian, khắp cả người là 1 màu trắng mịn màng, ngực nhấp nhô theo hơi thở dồn đập khıêυ khí©h, đôi vυ" như 2 trái đào, nhô lên khiêu hãnh đầy khıêυ khí©h, trắng mịn và đang căng lên cực điểm, 2 hạt đỗ nhỏ như chểm chệ trên đỉnh, như mời mọc, quyễn rũ, vùng bụng trắng không tỳ vết, ahf nhầm, có vết , có 1 cái lỗ rốn bé bé , tôi ngẩn ngơ nhìn. Chị nhìn tôi, cười nhẹ rồi nói nhỏ :

– Chị có đẹp không ?

– Chị đẹp lắm!!!

Tôi ngước lên nhìn chị, rồi hùng hổ tham lam hôn hít cái cổ trắng ngần, thơm tho, 2 bàn tay xoa bóp ngực chị không ngớt, xoa nắn không ngừng, lúc nhẹ lúc mạnh, lúc xoa xoa nhẹ nhàng, lúc siết chăt, chị rên lên không ngừng, tiếng ưmmmm.. ưmmm …. Á á á……vang lên không ngới, mỗi lần tôi siết chặt tay hay cấu lên đầu ti, tiếng chị la lên đau đớn,bàn tay chị lại cấu lên lưng tôi đau nhăn cả mặt. Cả người vặn vẹo, uốn éo không ngừng, miệng thở dồn dập, cố đớp không khí. Tôi tham lam hôn từ cổ xuống vυ" chị, miệng thở như đớphơi, hồng hộc từng hồi, hôn nhẹ lên vυ", vυ" chị căng cứng, đàn hồi, chín mọng, nóng hầm hập, toát mồ hôi, tôi liếʍ nhè nhẹ, cảm giác như có 1 vị mặn mặn trên đầu lưỡi, cảm giác xá© ŧᏂịŧ mềm mềm kɧoáı ©ảʍ, tôi hôn nhẹ lên nó lần nữa, rồi cho miệng vào bú đầu ti, nó bé nhỏ, như khẽ run rẩy, tôi miên man vuốt ve nó trên đầu lưỡi, thỉnh thoảng cắn 1 cái, tiếng chị kêu lên càng làm tôi kí©h thí©ɧ, 1 tay bên cũng đang ve ve trái đào còn lại, xoa bóp mạnh nhẹ liên hồi, tay kia thì tiến bộ hơn, đã biết đi làm ăn xa, mò xuống tận đùi, vuốt ve âu yếm nó, lần lần bàn tay như ma thuật khẽ kéo kéo chiếc váy lên, càng cao càng tốt, kéo đến gần đến đích thì vướng không kéo được, đang dự tính cần phải bạo gan, mạnh tay 1 chút, thì thấy chị vốn đang rên lên không ngừng, cả người uốn éo nãy giờ khẽ nhổm người lên.

Như thể là vô ý, tạo điều kiện cho tôi kéo cái váy lên, đã như ý nguyện, tôi chậm chậm tiến vào khu cấm, đầu ngón tay mon men giữa 2 khe đùi nóng bỏng đang khép chặt, cuối cùng cũng đến đích, chạm được vào đáy qυầи ɭóŧ của chị, 1 cảm giác ấm nóng, mềm mềm truyền vào đầu ngón tay, tôi khẽ ấn ấn vài cái, dầu ngón tay như tê dại, nó quá mềm và ấm nóng không tả.

Đầu tôi ong cả lên, tôi không thể chịu được nữa, tôi nhổm hẳn người lên, tay đưa ra, mò lên cái khuy quần, toan mở nó ra, tôi biết sợ chị nói không cho, tôi ghì sát chị, hôn chặt lấy, tay kia cố xoa bóρ ѵú thật nhiệt tình cho chị không thể kháng cự được, nhưng mà bất quá, nhanh như cắt, 1 bàn tay nhò nhắn được đưa xuống hung hăng nhéo nhéo liên hồi, đau nhăn cả mặt, cố mà chịu, tôi phải mở khuy váy cho được, tiếng khuy váy khẽ bung ra, tôi chậm chậm kéo cái khóatừ từ, chiếc váy lỏng dần, bàn tay nhỏ bé kia cũng thôi không bấu nữa, đang ôm ghì lấy lưng tôi, cả người chị ưỡn lên, quằn quại, tôi cho tay luồn vào trong váy, xoa lên cái mu l*и nhô lên ấm nóng, mềm mại, bàn tay như tê dại đi, nó quá mềm và ấm nóng, luồn ngón tay xuống dưới đáy qυầи ɭóŧ, cảm nhận như nó ướt từ lúc nào rồi, cảm ngác 1 cái gì đó nhầy nhầy ấm âm dính lên đầu ngón tay, ở phía trên, người chị run lên, miệng thở hổn hển rên ưmmmm ưmmmm …aa .aa. không ngừng, cả người vặn vẹo dữ dội, mu l*и được chị ưỡnngười cong lên tham tham thèm muốn ngón tay tôi đang thám hiểm nó, tuy vẫn còn cách 1 lớp qυầи ɭóŧ. Nhưng cảm giác nhưng chiếc lông xoăn xoăn đang đâm qua lòng bàn tay tôi, kêu lạo xạo kích động, tê mê không gì tả siết. Trong tiếng rên khoái lác không ngớt, tiếng chị nhỏ nhẹ :

– Ưmmm… em… em hư lắm đó …….

Tôi khì khì bật luôn :



– Nhưng mà không hư bằng chị .

Nói xong tôi mới biết, tôi vừa chạm vào 1 sai lầm khủng khϊếp, 1 sai lầm mà tôi không bao giờ có thể nghĩ ra, tôi vốn là lời nói không suy nghĩ, chỉ định bật lại chị, nhưng không ngờ, với chị, nó lại là 1 thứ khác, cả người chị run lên. Thôi không vặn vẹo, thôi không thở gấp nữa, chị lặng im, rồi như choàng tỉnh, chị đẩy tôi ra, đẩy rất mạnh ,nói như có tiếng khóc nhỏ :

– Em… em có thể đi về được chưa .

Tôi ngơ ngác, tôi đã ý thức được những gì mình vừa nói, nó vô ý với tôi, nhưng chị không thế, chị đã kéo lại cái váy bị bung ra khi nãy, cài lại rồi vuốt vuốt phẳng phiu, che đi cặp đùi khıêυ khí©h, tay ôm ghì cái gối trước ngực, cố che đi thứ mà đáng nhẽ ra là nhiệm vụ của cái áo, chị cúi gằm mặt xuống, lạnh lùng bảo :

– Em đi ra cổng trước đi, đợi chút chị mở cổng cho mà về.

Chị nói như không có cảm xúc gì, xem những gì mới sảy ra như chưa hề có. Mặt tôi ngây ngốc, chỉ còn biết tự trách mình, trách mình sao quá ngu, hàng ngày ăn cơm mà lớn chứ có ăn cám đâu mà ngu như heo thế, tôi biết giờ có giải thích gì cũng đều làm chị buồn thêm, tôi chán nản, chán nản cực độ, tôi hận chính mình,biết chị có gia đình còn nói 1 câu ngu hơn cả thằng ngu nhất quả đất, tôi buồn thảm, lặng lẽ nhìn chị chờ mong sự tha thứ, không có động tĩnh gì,tôi biết tôi đã không được tha thứ, tôi ngồi dậy, đầu óc tôi quay cuồng, cũng không biết phải nói gì bây giờ cả, nói gì cũng vô ích, cuối cùng tôi đứng lên quay đầu lại hít 1 hơi sâu và nói :

– Em biết em đã lỡ lời, lời nói không thể rút lại được mặc dù em không có ý gì cả, em biết mình phải làm gì rồi.

Không đợi chị trả lời, mà tôi biết, giờ chị chả muốn nói gì với tôi nữa, tôi đi nhanh ra cổng, sống mũi cay cay, tôi buồn, rất buồn, tôi không phải buồn vì chị từ chối đang lúc hưng phấn, mà tôi buồn vì đã lỡ xúc phạm chị, xúc phạm vào thứ cấm kỵ nhất, nó sẽ khiến chị buồn thế nào, không đợi chị ra mở cổng, tôi vọt qua tường, đứng ngoài bờ tường rào rồi, tôi đứng im như thế bên ngoài, lặng im nhìn vào trong , mọi thứ im lìm, tôi cất bước, đầu trống rỗng, tôi đến trước cửa cổng nhà mình, ngồi bệt xuống, lặng lẽ thở dài.