Chương 1

Mãi đến khi rẽ vào một con hẻm nhỏ, Lý Kiến Vi mới phát hiện có người đi theo mình. Cậu đi chậm lại để liếc nhìn bóng đen phản chiếu trong ánh chiều tà, hình như chỉ có một người, trông rất thấp và cách cậu chừng năm mét.

Ra khỏi con ngõ hẹp này là trung tâm của thành phố này. Chốn phồn hoa và nơi điêu tàn chỉ được ngăn cách bởi một bức tường. Hai bên ngõ là những khu nhà dân cư kiểu cũ được xây dựng cách đây 30 - 40 năm, những dãy nhà cổ 5 tầng, 6 tầng xây bằng gạch đỏ. Những mặt tường quay ra đường đã được sơn trắng làm cho con ngõ nhỏ vốn đã tồi tàn nay lại còn thảm hại hơn.

Sau một ngày mưa, trời đã nhá nhem tối, những con ngõ lầy lội bùn đất. Có một bà cụ nheo mắt ngồi trên chõng tre đung đưa. Những bà nội trợ thì túm năm tụm ba chọn rau, chuyện trò rôm rả. Lý Kiến Vi đi qua nơi đông đúc này, cậu nhìn xung quanh và nhanh chóng chọn một tòa nhà thích hợp rồi bước vào.

Người phía sau thật sự đi vào theo cậu, người nọ vừa bước vào hành lang thì Lý Kiến Vi liền kéo cổ áo của cậu ta kéo tới.

Diệp Tri Manh đột nhiên bị nhấc bổng lên nên cô thấy sợ hãi. Nhìn thấy một cô gái đi theo mình suốt quãng đường, Lý Kiến Vi hơi giật mình và buông tay ra.

Tòa nhà cũ xộc lên mùi ẩm mốc, hành lang hẹp nhưng lại chất đầy đồ đạc. Còn có một chiếc xe đạp không bánh nằm dưới gầm cầu thang, sau khi Lý Kiến Vi buông tay ra. Diệp Tri Manh theo quán tính lùi lại hai bước, đôi giày trắng tinh cứ thế dính đầy bùn, tay áo đồng phục thì lem nhem những vết gỉ sét do cọ vào chiếc xe đạp cũ.

Xuyên qua ánh đèn lờ mờ, Lý Kiến Vi và Diệp Tri Manh nhìn nhau một lát, cuối cùng cậu cũng mất kiên nhẫn nói: "Cậu đi theo tôi làm gì?"

“Tôi đi tìm Tiếu Lê.” Lý Kiến Vi có một thân hình cao lớn nên đỉnh đầu của Diệp Tri Manh gần như chạm tới miệng cậu, vì vậy khi nói chuyện với cậu, cô phải cố gắng ngẩng đầu lên.

"Cậu là ai? Tìm Tiếu Lê thì đi theo tôi làm cái gì?"

“Tôi là con gái của giáo viên Diệp trong lớp của cậu.” Thấy vẻ mặt khó hiểu của Lý Kiến Vi, Diệp Tri Manh hỏi: “Cậu không phải thường xuyên đến văn phòng sao, không thấy tôi sao?”

Lý Kiến Vi thường được gọi đến văn phòng, nhưng chưa bao giờ là vì làm việc tốt cả. Cha của Diệp Tri Manh chưa bao giờ đối xử tốt với cậu, cậu liếc nhìn Diệp Tri Manh rồi cười nhẹ sau đó quay người bước ra khỏi hành lang.

Lý Kiến Vi khá cao nên cậu có đôi chân dài và bước sải chân cũng dài. Vì vậy Diệp Tri Manh không còn cách nào khác ngoài chạy theo cậu. Cô thầm nghĩ: "" Anh và Tiếu Lê ở cạnh nhau hàng ngày, không lí nào anh không biết cậu ta ở đâu cả"".

Khi cô đuổi theo được khoảng năm mươi mét thì bỗng Lý Kiến Vi dừng lại. Vì cậu mất cảnh giác nên bị Diệp Tri Manh đâm sầm vào lưng, người cậu gầy gò không có một miếng thịt trên lưng nên khi cô đập vào trông có vẻ rất đau đớn.

Cô cố chịu đựng cơn đau, lịch sự nói: "Cậu đưa tôi đi gặp Tiếu Lê được không? Tôi có chuyện muốn nói với cậu ấy."

Lý Kiến Vi có một đôi mắt toát lên vẻ lạnh lùng khó gần, khí chất của cậu cũng vậy. Cậu nói với cô: "Cha cậu nên mừng vì sinh ra được một cô công chúa."

Diệp Tri Manh theo bản năng có chút sợ hãi hỏi: "Tại sao, tại sao?"

Nếu ông ta có một đứa con trai, mà nó luôn bám theo cậu như vậy lại còn là vì chuyện của Tiếu Lê thì cậu đã đánh cho nó một trận nhừ tử rồi.

Thấy Lý Kiến Vi nói thế xong liền quay người tiếp tục đi thì Diệp Tri Manh đi theo, tò mò hỏi: "Sao lại may mắn khi được làm con gái?"

"Cậu có thể thôi đi theo tôi được không?"

"Tôi muốn tìm Tiếu Lê."

"Mau lên, nếu không tôi sẽ..." Nói đến giữa chừng, Lý Kiến Vi mới ý thức được mình không thể làm gì cô gái này.., muốn đánh cũng không đánh được. Nhưng cậu có việc ở quanh đây cho nên không thể thoát khỏi cô.

"Tôi đến từ Lớp Bảy, ngay đối diện với Lớp Chín của cậu..."

"Ngậm mồm lại và cút khỏi đây đi."

“Hôm nay tôi nhất định phải đi tìm Tiếu Lê.” Diệp Tri Manh cao giọng nói.

Diệp Lỗi tuy hung dữ và nghiêm khắc trước mặt học sinh, mọi người trong trường cấp hai trực thuộc ai cũng sợ ông nhưng ông lại rất yêu cô con gái của mình. Ông chưa bao giờ nói một lời quát mắng với cô. Vì cha cô là giáo viên dạy toán tại trường trung học trực thuộc Đại Học Sư Phạm nên Diệp Tri Manh nghiễm nhiên đến trường mẫu giáo và trường tiểu học trực thuộc từ khi còn nhỏ. Vì lẽ đó cô luôn được các giáo viên đối xử ưu tiên hơn các học sinh khác. Tuy cô đã mười bảy tuổi rồi nhưng chưa từng có ai bảo cô ngậm mồm hay bảo cô cút đi, theo bản năng thì cô không thể tiếp nhận được điều này. Nói tóm lại, cô cảm thấy tính tình người này vừa ghê gớm vừa đáng sợ, làm sao trong trường lại có nhiều nữ sinh thích cậu như vậy chứ…

Trường trực thuộc là: trường được nhà nước đầu tư phát triển xây dựng. Được quản lý bởi Bộ Giáo Dục Và Đào tạo của thành phố đó. ( Việt Nam gọi là trường công lập)

Diệp Tri Manh lại đi theo cậu, được vài trăm mét thì côn nhận ra Lý Kiến Vi hình như đang tìm ai đó nên cô nén giận hỏi: "Này, cậu tìm ai vậy?"

Lúc nghe được câu này, thì chợt Lý Kiến Vi nhìn thấy em họ đang ăn uống cùng một nhóm xã hội đen bên ngoài quán lẩu vỉa hè. Cậu liền quay lại nhìn Diệp Tri Manh nói: “Vẫn còn đi theo à?”

Diệp Tri Manh hừ lạnh và đứng yên đấy.

Theo góc nhìn của Lý Kiến Vi, Diệp Tri Manh cao một mét sáu mươi tư, trắng trẻo và mềm mại, nét trẻ con trên khuôn mặt vẫn chưa phai đi, còn đọng lại chút ngây thơ nhưng lại rất nóng nảy. Lúc này cô phồng má như con cá nóc, cô thậm chí không hề quen biết anh nhưng lại rất can đảm khi làm những điều khi nãy. Lý Kiến Vi khẽ mỉm cười, cậu cởi đồng phục học sinh ném lên đầu cô: “Cầm đi, cậu khăng khăng đi theo tôi, lần này tôi dọa chết cậu.”

Trong ấn tượng của Diệp Tri Manh, Lý Kiến Vi luôn lạnh lùng và vô cảm. Khi cha cô gọi cậu vào văn phòng và mắng mỏ cậu ấy rất nặng nề nhưng cậu ấy cũng ngoảnh mặt làm như không nghe thấy gì.

Khi cô định thần lại thì anh đã đi được một đoạn rồi.

Diệp Tri Manh kéo chiếc áo đồng phục học sinh đang trùm trên đầu mình xuống, cô định đi theo thì thấy Lý Kiến Vi đi đến một chiếc bàn bên ngoài nhà hàng lẩu để nhấc một cậu bé khoảng mười lăm tuổi lên rồi ép cậu nhỏ ấy đi theo cậu.

Những người cùng bàn với cậu bé kia mình đấy rồng phượng, đầu tóc thì trọc lóc, thoạt nhìn giống như mây tên xã hội đen vô công rỗi nghề trong xã hội. Lý Kiến Vi và Tiếu Lê tuy xấu nhưng đều là học sinh của trường cấp hai trọng điểm hàng đầu thành phố. Khí chất của họ hoàn toàn khác với loại xã hội đen này. Nhận thức được sự nguy hiểm nên Diệp Tri Manh đứng yên tại chỗ.

Cậu bé bị Lý Kiến Vi lôi đi có mái tóc nhuộm màu tím và đang dãy dụa không chịu đi theo cậu. Lý Kiến Vi giả vờ như không nghe thấy tiếng kêu gào của cậu bé trực tiếp kéo cậu ta về phía trước một cách thờ ơ.

Đi được vài bước, đám côn đồ lần lượt đứng dậy, một tên đầu trọc ngăn Lý Kiến Vi lại, lớn tiếng quát: "Mày từ chỗ nào tới?"

Giọng nói của Lý Kiến Vĩ bình tĩnh lạnh lùng như không có gì: “Tôi là anh họ của Lưu Đống đến đưa cậu ấy về nhà.”

Lưu Đống bị Lý Kiến Vĩ lôi kéo, gào lên nói: "Tôi không biết anh ta."

Lý Kiến Vi cao hơn Lưu Đống hẳn nửa cái đầu, cho dù Lưu Đống có dãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.

"Cậu thật sự không biết anh ta à?" Đầu trọc hỏi Lưu Đống.

Lưu Đống nhanh chóng trả lời: "Không biết!"

Tên đầu trọc nheo mắt uy hϊếp: "Buông em trai tôi ra và xin lỗi nó đi."

Lý Kiến Vi thậm chí không thèm nhìn tên đầu trọc, cậu cứ nắm lấy cổ áo em họ của mình và đi qua tên đầu trọc.

Thái độ của Lý Kiến Vi khiến bọn côn đồ ngứa mắt, một cậu bé trạc tuổi Lưu Đống nhận được ánh nhìn của tên côn đồ liền vơ lấy cái ghế ném vào người cậu.

Lý Kiến Vi túm chặt lấy em họ, không nói một lời cũng không đánh trả. Cậu mặc cho ba cậu con trai thấp hơn cậu nửa cái đầu đang đánh vào người cậu. Cuối cùng Lưu Đống vẫn đỡ cho Lý Kiến Vi và hét lên: “Đừng đánh nữa, anh ta là anh trai tôi."

Bàn này có chín người, tính thêm Lưu Đống thì có bốn thiếu niên, còn lại năm người lớn, kể cả tên đầu trọc. Tất cả cũng chỉ xem trò vui chứ không làm gì cả.

Lưu Đống bị Lý Kiến Vĩ kéo cổ áo, quay đầu cười áy náy nói: "Anh trai tôi có chuyện muốn nói, chúng tôi đi trước nhé."

Đầu trọc hừ lạnh một tiếng: "Lưu Đống, anh trai của cậu thật phiền phức, tự dưng đến phá đám bữa anh của chúng ta rồi thản nhiên rời đi?"

Lý Kiến Vi nghiêng đầu nhìn anh ta, liếc nhìn cái trán đang chảy máu của mình rồi nhìn tên đầu trọc kia khịt mũi nói: "Làm sao vậy, anh không tin sao?"

Tên ngồi ở giữa bàn cau mày nói: "Được rồi, đầu trọc, cậu cãi nhau gì với tên trẻ con kia, ngồi xuống đi."

Nhìn thấy Lý Kiến Vi đang kéo Lưu Đống về phía mình, Diệp Tri Manh đang đứng cách đó hơn mười mét lập tức vẫy tay với cậu.

Trời đã tối, khi Lý Kiến Vi đến gần, cô mới có thể nhìn rõ vết máu trên mặt cậu, cô lập tức hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Lý Kiến Vi nhổ bọt máu trong miệng ra, sờ vết thương nói: "Không sao."

Lưu Đống giãy giụa mắng: "Lý Kiến Vi, anh điên rồi, buông ông đây ra!"

Sau khi kéo em họ đến một góc hẻm, Lý Kiến Vi mới buông tay cậu ta ra, nhẹ giọng nói: “Ông? Cậu là ông của ai?”

Cậu nhéo cánh tay phải của Lưu Đồng, liếc nhìn chữ "chính nghĩa" mới được xăm trên mu bàn tay, lạnh lùng nói: "Mày có biết vì sao vừa rồi những "đại ca" của mày không ra tay không? Bởi vì bọn chúng có đầu óc và biết cách đối nhân xử thế, nếu mày bị thương, chúng nó sẽ mất tiền và vào tù vì tội đưa trẻ em dưới mười sáu tuổi đi ăn uống và vui chơi. Chúng nó chỉ muốn mày ra ngoài và chiến đấu cho chúng nó. Nếu mày không gϊếŧ người thì chúng nó sẽ không bị truy cứu trách nhiệm hình sự, mày thật sự cho rằng chúng nó coi mày là anh em à?”

"Chuyện của tôi không liên quan đến anh!"

So với Lưu Đống đang kích động, Lý Kiến Vi bình tĩnh hơn nhiều, anh đút hai tay vào túi quần, lạnh lùng nói với em họ: "Tôi thay bà chăm sóc cho cậu đấy."

Lưu Đống "chậc" một tiếng, nói: "Nếu không phải tại ông bố khốn nạn của anh thì bà nội chúng ta cũng sẽ không chết sớm như vậy."

Nghe điều này, Lý Kiến Vi-người vẫn bình tĩnh khi bị đánh, khẽ cau mày. Lưu Đống buông câu "Đừng làm phiền tôi nữa" rồi bỏ đi.

Lúc này, những người dân gần đó đều đã về nhà ăn tối, chỉ còn lại Diệp Tri Manh và Lý Kiến Vi trong con hẻm tối với ánh áng lập lòe. Lý Kiến Vi liếc nhìn Diệp Tri Manh rồi liền quay người đi trên đường lớn. Diệp Tri Manh đi theo sau nói: "Cậu là người chạy đến đám đông trước và tóm láy tên kia trước. Nếu cảnh sát đến thì cậu cũng sẽ bị bắt cậu đi, họ sẽ báo lại cho trường học và cậu sẽ bị phạt. Vì thế tôi không báo cảnh sát.”

"……Cảm ơn."

"Không có gì, chỉ cần đưa tôi đi tìm Tiếu Lê."

Dù sao cũng là cùng trường, Diệp Tri Manh cảm thấy hơi có lỗi vì chỉ đứng đó mà không giúp đỡ. Cô lấy tăm bông chứa thuốc đỏ trong cặp sách ra, nắm lấy tay áo của Lý Kiến Vi và đưa cho cậu.

Lý Kiến Vi nhìn chằm chằm cây tăm bông không nói gì.

"Cậu không biết dùng sao?" Diệp Tri Manh liền xé màng nhựa, bẻ đầu màu xanh, cô đợi thuốc chảy xuống xong liền nắm lấy tay áo Lý Kiến Vi kéo từ trong túi quần của cậu ra. Cô giúp cậu sát trùng vết thương và lại lấy từ trong cặp ra hai miếng băng cá nhân dán cho cậu. Vì vết thương quá to nên phải dán hai miếng cạnh nhau.

“Cậu còn bị thương ở đầu, cần phải đến bệnh viện.”

"..." Lý Kiến Vi nhìn miếng băng cá nhân màu vàng tươi được vẽ những quả dâu tây và màu xanh ngõ được được vẽ những quả anh đào đỏ chót trên mu bàn tay.

"Cậu rất thông minh, bọn họ nhiều như vậy cậu không thể đánh trả được chỉ càng bị đánh thêm thôi."

Trong trường có tin đồn rằng Lý Kiến Vĩ chưa từng thua trận, không chỉ nam sinh trong trường trung học trực thuộc Đại học Sư phạm nghe lời cậu mà ngay cả trường trung học dạy nghề bên cạnh có rất nhiều xã hội đen cũng không ai dám khıêυ khí©h cậu và Tiếu Lê. Hóa ra đó chỉ là những tin đồn.

Lý Kiến Vi hơi lo lắng về việc bị cô gái nhỏ bé phía sau coi là nhát gan và hèn hạ vì vậy cậu ta liền giải thích: "Nếu tôi làm những người đó bị thương thì họ sẽ căm hận và nếu không thể tìm thấy tôi thì họ sẽ trút giận lên em họ tôi."

Diệp Tri Manh kêu "òa" rồi nói : "Cậu đúng thật là một người anh tốt."

Đối với lời khen này, Lý Kiến Vĩ hiển nhiên cảm thấy buồn cười.

Sau khi ra khỏi ngõ, cậu giơ tay ra bắt một chiếc taxi. Sau khi lên xe, cậu nhìn thấy Diệp Tri Manh đang cầm trên tay một bộ đồng phục học sinh liền nói: “Không phải cậu đang tìm Tiếu Lê sao?"

Diệp Tri Manh sửng sốt một lúc rồi sau đó mới nhận ra rằng cậu để cô lên xe xong thì cậu cũng lập tức ngồi vào ghế sau của xe taxi.

Tác giả có lời muốn nói: Trường An Dạ Vũ đến rồi đây!