Chương 5

Ngoài trời tối đen, sương giăng mù mịt.

Ánh trăng trên đỉnh đầu bị cành lá che khuất không nhìn rõ.

Khước Liên Y đá mấy cục đá dưới đất, nhìn nó lăn từ chân trái qua chân phải, lại từ chân phải đá quá tới dưới gốc cây hòe lớn, cuối cùng bị tuyết đọng chặn đường.

“Quận chúa, sao người còn ở đây?”

Khước Liên Y nghe thấy tiếng gọi mình liền nhìn sang, phát hiện là thị nữ của mình Hoa Thanh.

Hoa Thanh ôm áo choàng lông cáo màu tuyết trắng trong tay, vội vàng chạy tới phía sau phủ lên cho nàng.

Không nhịn được nhét bình nước nóng vào đôi tay lạnh cóng đến đỏ bừng kia, giọng điệu thúc giục y nhưng trưởng bối trong nhà giục người uống thêm nước ấm: “Trời lạnh như vậy thân thể đông cứng bị bệnh phải làm sao?”

Khước Liên Y không đồng ý nhướng mày, quen thuộc nói: “Không sao cả, cũng không có ai để ý.”

“Nói bậy!”

Khuôn mặt Hoa Thanh nhăn chặt lại: “Nô tỳ sẽ để ý, Thẩm phu nhân sẽ để ý, Thẩm thế tử cũng sẽ để ý, ngài đừng nghe tướng quân nói, cho dù hắn có như thế nào vẫn sẽ để ý đến người.”

Khước Liên Y lại không nghe được nửa câu phía sau, ngẩng đầu lên, không biết là hỏi nàng ấy hay hỏi chính mình: “Nếu ta bị bệnh, Thẩm Mính Ân sẽ để ý sao?”

Hoa Thanh bị đôi mắt lấp lánh của nàng nhìn chằm chằm, thản nhiên nói: “Chắc chắn, lần trước người phát sốt nói muốn ăn hồ lô đường, Thẩm thế tử đã phải chạy ba con phố đích thân mua về.”

“Tuy sau đó người lại nôn hết sơn tra lên người người ta.”

Khước Liên Y nhớ tới chuyện cũ mà giật mình: “……”



Câu nói phía sau không cần nói.

Theo bản năng xoa cổ áo lông xù, trong đầu Khước Liên Y nghĩ ra một ý.

Dù sao nàng cũng đã trọng sinh, cùng lắm thì xem như bắt đầu lại một lần nữa, tuy bây giờ Thẩm Mính Ân có vẻ vì nhiều chuyện mà tâm trạng không tốt, nhưng chỉ cần nàng còn có thể nhìn thấy hắn, không lo thái độ của hắn không thay đổi.

Hơn nữa còn có Đồ a di luôn muốn tác hợp hai người bọn họ, xem như Thẩm Mính Ân có xấu tính cũng không thể gây chuyện với cả mẫu thân ruột nhà mình.

Suy nghĩ cẩn thận chuyện này, Khước Liên Y mới thỏa mãn cong môi, quay đầu nhìn về phía Hoa Thanh, nhẹ giọng nói: “Ta muốn ăn thịt dê nướng, chúng ta mau trở về phòng thôi.”

Hoa Thanh bị thái độ thay đổi chóng mặt của tiểu quận chúa nhà mình làm cho giật mình, nhưng nàng ấy cũng rất nhanh đã phản ứng lại, nhanh chóng đuổi theo: “Nô tỳ đi làm cho người.”

Khước Liên Y rời đi không bao lâu, cửa hông Ức Hà hiên đã bị người bên trong mở ra.

Người hầu mặc áo vải thô cung kính cúi đầu: “Thế tử, quận chúa có lẽ đã đi rồi.”

Thẩm Mính Ân nghiêm tức ừ một tiếng, biểu cảm trên mặt vẫn như cũ.

Khoanh hai tay trước ngực, phần đệm ngón trỏ lần lượt đánh vào mặt trong cánh tay kia.

Khí tức lạnh lẽo quanh người thiếu niên khiến tên sai vặt không dám nói nhiều, chỉ có thể âm thầm suy đoán, nhưng cảm giác áp bách của người bên cạnh thật sự quá mạnh, hít mũi, tử bỏ ý định này.

Xung quanh sân càng trở nên yên tĩnh, đến ngay cả gió cũng không muốn dừng lại nghỉ chân.

Tên sai vặt đánh bạo đề nghị: “Thế tử, trời cũng đã muộn, người cũng nên về phòng nghỉ ngơi.”

Liếc mắt nhìn nụ cười chân thật ngây ngô của người bên cạnh, nam nhân gật đầu.



Phân phó sai vặt đóng cửa lại, Thẩm Mín Ân trở về phòng.

Nhìn chằm chằm bóng lưng thon dài đi phía trước, người hầu khẽ nghiêng đầu có chút không hiểu.

Nếu trước đây quận chúa tới tìm thế tử, hắn nhất định vô cùng vui vẻ phân phó phòng bếp chuẩn bị một bàn đồ ăn quận chúa thích, tại sao hôm nay lại khác lạ như vậy, thậm chí còn mặc kệ để quận chúa bên ngoài chịu lạnh cả buổi.

Chẳng lẽ là do khoa khảo thật sự quá đáng sợ, đến cả thế tử nhà hắn từ trước đến nay lười biếng cũng bị ép cho thay đổi tính cách?

----

Phòng bếp làm việc rất nhanh, chưa đến nửa canh giờ đã bưng một bát canh thịt dê còn bốc nghi ngút khói đến.

Khước Liên Y thất vọng hô lên một tiếng: “Thịt dê nướng đã nói đâu?”

Hoa Thanh cũng vô cùng bất đắc dĩ, chỉ có thể rập khuôn nói lại lý do thoái thác của nhà bếp: “Bọn họ nói không đủ nguyên liệu, ngày mai nhất định sẽ làm cho quận chúa.”

Không lên tiếng, ngón tay ngọc tinh tế của tiểu cô nương khẽ vuốt muỗng sứ bên cạnh, sau đó chậm rãi khuấy canh thịt dê, khuấy qua lại mấy vòng, nhưng vẫn không hề mở miệng.

Thật ra Khước Liên Y cũng không phải rất thích thịt dê nương, chỉ là vẫn có chút khó chịu.

Hôm nay gặp Thẩm Mín Ân bị hắn bày ra sắc mặt xấu, quay về muốn ăn thôi cũng không được như ý, nên đương nhiên vô cùng buồn bực.

Bất giác, nàng lại nghĩ đến lời nói lạnh nhạt của người đó.

Đột nhiên, một tiếng vang thanh thúy vang lên khiến cho tất cả mọi người trong phòng chìm vào im lặng.

Mặt Khước Liên Y lập tức tối sầm: cái này gọi là gì, họa vô đơn chí?