Chương 02: Cô Khương muốn ngày nào đi đăng ký kết hôn?

Hôm nay là ngày đi xem mắt.

Khương Linh theo thời gian đã hẹn, đúng giờ đến quán cà phê để gặp nhau.

Thủ đô vào đầu mùa xuân hanh khô, mặt trời trên cao cũng không che giấu được sự lạnh buốt.

Khương Linh mới trở về không lâu nên vẫn chưa quen với khí hậu ở đây. Hôm đi xem mắt cô mặc khá ít, chỉ khoác thêm một cái áo da cừu mỏng, bên trong là một chiếc váy dài, bước vào quán cà phê.

Đối tượng xem mắt của cô đã ngồi ở vị trí hẹn.

Khi Khương Linh đến gần, người đàn ông đang cúi đầu, hai chân bắt chéo tựa vào ghế sô pha mềm mại, ngón tay trắng lạnh lật tờ báo để trên đùi.

Chiếc quần âu thẳng thớm buông xuống, ôm lấy đôi chân thon dài của anh.

Đây là một tư thế rất thoải mái và thả lỏng, toát lên vẻ quý phái khó tả trên người anh.

Bên trong quán cà phê độ ấm vừa phải, một chiếc áo khoác màu đen được vắt trên ghế sô pha mềm mại. Ly cà phê vẫn còn bốc hơi nóng được đặt trên chiếc bàn nhỏ tao nhã trước mặt anh.

Phong thái của anh quá thu hút, thỉnh thoảng lại có khách hàng lén nhìn anh.

Khương Linh khựng lại, muốn xác nhận lại địa điểm và vị trí một lần nữa.

Người đàn ông như cảm nhận được điều gì đó, ngón tay lật báo hơi dừng lại, trước khi cô kịp làm gì thì anh đã ngẩng đầu lên nhìn về phía cô.

Khi Khương Linh thấy rõ gương mặt của người đàn ông, cô bỗng có chút hít thở không thông.

Đó là một gương mặt được Thượng Đế ưu ái.

Làn da rất trắng, là dạng trắng đến mức hơi tái nhợt, trông có vẻ ốm yếu.

Lúc nhìn về phía cô, anh hình như hơi mất tập trung.

Người đàn ông có mí mắt mỏng, bên dưới hàng mi dài là đôi mắt đen láy hờ hững, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, trông có vẻ lạnh nhạt, càng làm tôn lên ánh mắt sâu thẳm u ám của anh, khiến người ta khó có thể nhận ra cảm xúc bên trong.

Áo sơ mi đen không cài hai cúc trên, nhìn không mấy chỉnh tề, yết hầu khẽ lên xuống, đôi môi mỏng, màu môi rất nhạt.

Góc nghiêng vừa thờ ơ vừa lạnh lùng, xương lông mày sắc bén, toát lên vẻ lười biếng khó có thể diễn tả bằng lời.

Vị trí bên cửa sổ có ánh sáng vừa đủ, vài mảng tối lướt qua cằm anh, khiến anh trông như một ngọn núi cao quý, phủ đầy tuyết trắng, không thể chinh phục nổi.

Đẹp trai, thật sự rất đẹp trai.

Nhưng điều làm cho Khương Linh bất ngờ hơn đó chính là, người đàn ông này là…

…Phó Nghiên Chu.

Sao lại là anh?

Lúc hai người nhìn nhau, Khương Linh nhìn số trên góc bàn lần nữa, xác nhận thông tin địa điểm xem mắt không sai.

Cho nên là, đối tượng xem mắt của cô là anh?

Chuyện cười này lớn quá.

Cô chưa hiểu rõ tình hình lắm, nhưng cũng không thể đứng mãi ở đây mãi được.

Khương Linh đành ngồi xuống chiếc ghế sô pha mềm mại đối diện anh.

Ánh mắt người đàn ông hờ hững dõi theo từng động tác của cô.

Khách hàng ở những bàn khác tò mò nhìn bọn họ vài lần rồi cũng không nhìn nữa.

Khương Linh vô thức nắm chặt ngón tay dưới bàn, mí mắt khẽ run, cẩn thận mở lời: “Anh… Phó?”

Phó Nghiên Chu như thể nghiêm túc nhìn cô vài giây.

Đôi mắt sâu thẳm kia khiến người ta vô cớ cảm thấy căng thẳng.

Anh cong ngón tay đặt trên mặt bàn, gõ nhẹ hai lần, gương mặt điển trai lạnh lùng tỏ ra hờ hững, gật đầu: “Cô Khương.”

Khương Linh không khỏi nhìn xuống tay anh.

Cổ tay trắng lạnh đặt trên đầu gối của người đàn ông có một chuỗi tràng hạt Phật, là một chuỗi hạt rất đơn giản.

Khương Linh nhớ lại, Phó Nghiên Chu thời cấp ba khác hoàn toàn so với bây giờ.

Chàng trai ở độ tuổi đó tràn đầy nhiệt huyết và hăng hái.

Anh bắt đầu tin vào những thứ không có thật này từ bao giờ vậy?

“Cô Khương có hứng thú với cái này của tôi à?” Phó Nghiên Chu liếc nhìn chuỗi hạt đen trên cổ tay, đuôi lông mày nhếch lên, vẻ mặt đầy hứng thú.

Khương Linh ngẩn người, không nghĩ lung tung nữa, cười nói: “Chỉ cảm thấy hơi lạ thôi.”

Nhưng không nói rõ là lạ chỗ nào.

Người như Phó Nghiên Chu, căn bản không có khả năng lãng phí tâm tư vào một nhân vật nhỏ bé không mấy quan trọng như cô.

Có lẽ anh còn chẳng biết là họ từng học chung trường cấp ba.

Cô do dự vài giây, giả vờ không biết nói: “Anh Phó chính là người con trai… của đồng đội mà bố tôi nhắc đến hả?”

Lần xem mắt này cô cũng không phải là thật lòng muốn.

Đến mức mà khi Khương Linh đến, cô cũng chỉ hỏi bố Khương địa điểm và thời gian hẹn gặp.

Ngoài ra, tên, ngoại hình của đối tượng xem mắt, cô hoàn toàn không biết.

Dù sao nếu cô biết được “thân phận” của người đó.

Tất nhiên là, Khương Linh sẽ không có ý định biến lần xem mắt này thành thật ngay từ lần gặp đầu tiên.

Muốn cứu nhà họ Khương, quyền lực và danh tiếng là hai thứ không thể thiếu, cuộc hôn nhân này chắc chắn phải phát huy giá trị vốn có của nó.

Phó Nghiên Chu nhìn cô một cái, anh tùy ý khẽ khuấy thìa cà phê trong tay vài lần.

Anh không phủ nhận.

Khương Linh theo bản năng cho rằng đúng là anh rồi.

Bởi vì theo như cô biết, chú Phó kia đúng là một trong những đồng đội cũ của bố cô lúc còn là bộ đội.

Môi cô khẽ mấp máy: “Vậy anh…”

“Tôi cần một người vợ.” Phó Nghiên Chu lạnh nhạt nói, cắt ngang lời cô.

Ánh mắt anh dừng trên khuôn mặt xinh đẹp của cô.

Cô gái được nuôi dưỡng trong môi trường giàu tình yêu thương, trông vừa duyên dáng vừa đơn thuần, đôi mắt trong veo như nước suối trong.

Sạch sẽ và thuần túy.

Anh khẽ nuốt nước bọt: “Nếu như cô Khương không thấy còn vấn đề gì khác, thì chúng ta có thể trực tiếp đi đăng ký kết hôn.”

“…”

Có thể nói như vậy luôn hả?

Khương Linh bị sự dứt khoát của anh làm nghẹn họng.

Cô không hiểu tại sao cậu chủ nhà họ Phó như Phó Nghiên Chu cũng cần phải đi xem mắt, nhưng phải khẳng định là không có gia đình nào có địa vị, quyền lực và danh tiếng hơn nhà họ Phó ở thủ đô cả.

Đây là một cơ hội tốt.

Khương Linh suy nghĩ một lúc, thái độ nghiêm túc, quyết định nói rõ trước: “Anh Phó, có lẽ anh không biết, tôi đến xem mắt cũng có yêu cầu.”

Cô nói ra yêu cầu của mình.

Thủ đô nước sâu, khủng hoảng tài chính ập đến dữ dội, quan lại bảo vệ nhau, nhà họ Khương không chiếm được chút ưu thế nào, con đường xuống dốc đã lộ rõ từ lâu rồi, nếu muốn thay đổi cục diện bế tắc, thì có được sự giúp đỡ từ nhà họ Phó là tốt nhất.

“Sau này nếu như tập đoàn Khương thị gặp vấn đề, tôi hy vọng anh có thể giúp đỡ bố tôi bảo vệ nó.”

Phó Nghiên Chu lơ đãng lắng nghe.

Giọng nói của cô gái rất dễ nghe, trong trẻo như tiếng đàn dương cầm, có mấy phần xa cách, e dè và ngây ngô, nhưng bản chất lại nghiêng về mềm mại.

Như gạo nếp được phủ thêm một tầng băng mỏng.

Nếu dùng răng để cắn thì sẽ chảy ra nước màu trắng sữa, chất lỏng thơm ngọt ngon miệng.

Cô nhìn anh, động tác hơi cẩn thận.

Môi của cô rất đẹp, hồng hào, căng mọng quyến rũ, là dáng môi có thể khơi gợi ham muốn hôn của anh.

Anh hờ hững nghĩ, khi còn bé Khương Linh cũng từng rất thân thiết với anh.

Có triển vọng hơn bây giờ.

Sau khi nói rõ ràng và đầy đủ các điều kiện kết hôn, cuối cùng, Khương Linh nói: “Nếu như anh không có ý kiến gì về những điều này, chúng ta…”

Cô còn chưa dứt câu.

“Được.”

Phó Nghiên Chu thong thả bưng ly cà phê lên nhấp một ngụm, đưa ra yêu cầu: “Điều kiện của tôi là, trong vòng ba ngày phải lập tức đi đăng ký kết hôn.”

“Đám cưới tổ chức linh đình.”

“Nếu không yên tâm thì cô có thể làm hợp đồng để đảm bảo những yêu cầu của mình.”

Khương Linh khẽ giật mình.

Cô kinh ngạc nhìn anh.

Trong vòng ba ngày?

…Vội như thế, chắc là không có vấn đề gì đó chứ?

Biểu cảm của cô nghiêm túc hơn hẳn: “Tôi có thể hỏi lý do tại sao anh Phó lại vội vàng kết hôn như vậy được không?”

Phó Nghiên Chu ngả người về sau, hàng mi dài che khuất đôi mắt đen láy, tay vuốt ve chuỗi hạt Phật trên cổ tay dính nhiệt độ cơ thể mình.

Tính cảnh giác cao đấy.

Một lát sau, anh nhếch môi cười, nụ cười như lộ ra vẻ lười biếng mệt mỏi đầy hờ hững: “Trong nhà giục quá.”

“Nhưng với địa vị của anh Phó ở thủ đô, nếu như cần một người vợ để đối phó với người nhà, thì người môn đăng hộ đối không phải sẽ phù hợp hơn ư?”

Khương Linh không phải kẻ ngốc.

Mặc dù nhà họ Khương cũng là một gia đình giàu có, nhưng so với nhà họ Phó thì chẳng là gì cả.

“Có phải cô Khương hiểu lầm gì đó không?” Phó Nghiên Chu khẽ cười như thể vừa nghe được điều gì đó thú vị: “Cái tôi cần không phải là một nhà thông gia.”

Khương Linh không hiểu: “Có gì khác nhau hả?”

“Tất nhiên là có.” Phó Nghiên Chu cụp mi, che đi phần cảm xúc không rõ ràng trong mắt, giọng nói lơ đễnh mà dịu dàng, như đang kể chuyện: “Những thứ mà mấy người đó muốn là danh tiếng của nhà họ Phó.”

“Nhưng cô thì khác.”

Khương Linh im lặng.

Hình như cô cũng vậy, cô cũng muốn có danh tiếng nhà họ Phó.

Suy nghĩ của cô gái đều viết hết lên mặt, đề phòng, cùng với những đòi hỏi của cô với anh.

Phó Nghiên Chu cúi đầu cười.

“Cùng là lợi ích, nhưng mong muốn của cô đơn giản hơn.”

“Hơn nữa, cô Khương, cô không thích tôi, đúng không?” Anh nhẹ nhàng nói: “Tôi không thích những thứ rắc rối.”

Mong muốn đơn giản…

Đối với nhà họ Khương đây là một bước ngoặt thay đổi số phận, nhưng đối với Phó Nghiên Chu thì đó chỉ là việc “đơn giản”.

Còn về việc có thích hay không… Khương Linh thoáng sững sờ, cụp mắt xuống.

“Ok.”

Động tác vuốt ve chuỗi hạt trên cổ tay của Phó Nghiên Chu khẽ khựng lại, đôi mắt sâu thêm vài phần, xuất hiện ánh sáng.

“Cô Khương muốn ngày nào đi đăng ký kết hôn?”