Chương 10

Các buổi phát trực tiếp của Acorn Jelly tuy thu hút lượng người xem trung bình, nhưng doanh thu của anh ấy có lẽ đã đưa anh ấy vào hàng top. Tỷ lệ người xem và lợi nhuận của anh ấy thay đổi đáng kể vì anh ấy chỉ chơi các trò chơi điện tử thích hợp với lượng người hâm mộ trung thành.

“Anh ấy cũng chơi rất nhiều trò chơi khác nhau.”

Sang-Hyeon lẩm bẩm một mình trong khi lướt qua phần mô tả của Acorn Jelly.

“Anh ấy phát trực tiếp nhiều trò chơi như BubbleGum.”

Sang-Hyeon cũng mong muốn trở thành một người phát trực tuyến nhiều trò chơi. Nó có ý nghĩa từ quan điểm kinh doanh. Các xu hướng sẽ không làm ảnh hưởng đến anh ấy và nó cho phép anh ấy chơi nhiều trò chơi khác nhau.

Tất nhiên, chỉ có một số người truyền phát mới có được vinh dự được trở thành một người như vậy. Họ phải xuất sắc ở tất cả các trò chơi hoặc là những người truyền phát giỏi.

Mình biết lợi thế của bản thân là gì.

Sang-Hyeon không biết liệu anh ấy có khả năng của một người phát trực tiếp hay không, nhưng anh ấy biết sự tập trung và mong muốn cạnh tranh của anh ấy là không thể sánh bằng.

“Mình nên trả lời thế nào đây?”

Anh đọc lại tin nhắn sau khi sắp xếp lại suy nghĩ của mình.

[Xin chào Almond, tôi là một người phát trực tiếp có tên Acorn Jelly. Gần đây tôi cũng đang chơi Kingdom Age. Tôi khá giỏi trò chơi điện tử, nhưng tôi đã yêu ngay khi xem những cảnh hành động của bạn. Đừng lo lắng vì tôi thích phụ nữ.

Dù sao thì tôi cũng đang liên hệ để xem bạn có muốn cộng tác trên một số nội dung không. Bạn có thể dạy tôi một số kỹ thuật hoặc tôi có thể đánh giá lối chơi của bạn.

Tôi muốn thảo luận thêm chi tiết trực tiếp hoặc chúng ta có thể trò chuyện ảo.

Vui lòng liên hệ nếu bạn có bất kỳ câu hỏi nào.]

Acorn Jelly đã khuyến khích anh ấy liên hệ, nhưng anh ấy không thể làm được.

“À... mình không giỏi những thứ này.”

Sang Hyeon do dự. Các luồng cộng tác có thể là con dao hai lưỡi nếu những người khác coi anh ta là kẻ ăn bám những người phát trực tiếp lớn.

“Chỉ cần một sai lầm là coi như xong.”

Sang-Hyeon không có kỹ năng xã hội mặc dù có kinh nghiệm làm việc ở công ty. Anh ấy khó có thể kết bạn dù có giao lưu nhiều đến đâu. May mắn thay, không có ai ném đá vào anh ta.

Tuy nhiên, anh ấy đã kết bạn được với một người tuyệt vời.

Bzzt—

Một cái tên quen thuộc hiện lên trong điện thoại của anh.

[Kim Ju-Hyeok]

Sang-Hyeon không biết tại sao anh ấy gọi, nhưng vẫn trả lời.

“Alo có chuyện gì thế?”

“Yo, tôi đã tìm kiếm stream của ông. Ông là Almond phải không?”

"Ừ."

"Chúc mừng nha, mọi người có vẻ thích ông đó."

"Ừ, tôi biết mà."

“Bình thường ông kiếm được chừng đó người thế này trong hai ngày à? Tại sao có vẻ như tui còn hào hứng hơn ông nữa?”

“Bình tĩnh là điều cần thiết khi bắn cung. Và tôi đã là thiên tài từ khi còn trẻ nên tôi đã quen với điều này rồi.”

“Haiz…”

Một tiếng chửi rủa nghèn nghẹt có thể được nghe thấy qua điện thoại.

“Này, ông biết chuyện gì đã xảy ra hôm nay không?”

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

“Tôi đã cãi nhau rất lớn với thằng trưởng phòng.”

“?!”

Sang-Hyeon không nói nên lời. Trong tất cả mọi người, anh không thể tin được Ju-Hyeok đã cãi nhau với trưởng phòng.

Ju-Hyeok nói rằng anh ấy có thể tiến xa đến vậy nhờ khả năng biết tiết chế mọi thứ. Anh ấy có vẻ không phải là kiểu người hay xung đột với người khác.

“Từ giọng ông tôi đoán đó không phải trận cãi nhau nhỏ lẻ gì. Có vẻ như ông đã đưa ra quyết định gì đó.”

Sang-Hyeon có cảm giác không tốt trước giọng điệu của Ju-Hyeok. Trên thực tế, đó cũng có thể là một cảm giác tốt nếu nhìn theo hướng khác.

“Ừ, nó thật là hỗn loạn, ông bạn à. Đáng lẽ tôi nên ném cái gạt tàn hay thứ gì đó vào mặt hắn trước khi tôi ra ngoài.”

“Ông đã nghỉ việc à?”

“Trời đất!! Đúng vậy. HAHAHA!”

Điện thoại kêu to đến nỗi Sang-Hyeon gần như đánh rơi nó.

“Kế hoạch bây giờ của ông là gì?”

"Kế hoạch? Tôi phải tìm một công việc mới.”

"Ah."

À... đúng rồi.

Sang-Hyeon thư giãn một chút khi nhận ra họ sống cuộc sống hoàn toàn khác nhau.

Ju-Hyeok có thể làm việc ở bất kỳ công ty nào anh ấy muốn với kinh nghiệm và trình độ học vấn của mình. Có lẽ anh ấy đã có một lời đề nghị khác đang chờ đợi mình. Hiệu suất công việc của anh ấy phản ánh địa vị ưu tú của anh ấy, vì vậy anh ấy sẽ không gặp vấn đề gì khi tìm một công việc mới.

Biết được điều này, Sang-Hyeon lưỡng lự không biết phải nói gì.

Mình có nên ngỏ lời mời ổng hay không...

Ngay cả bản thân anh cũng nghĩ nó nghe có vẻ hoang đường.

Trở thành người quản lý của mình!

Nghe có vẻ điên rồ hơn khi anh nghĩ về nó. Sang-Hyeon sẽ đề nghị anh ấy gia nhập một công ty với thu nhập chỉ 100.000 won.

Tuy nhiên, những gì Ju-Hyeok nói tiếp theo đã xoa dịu những nghi ngờ của anh.

“Này, tôi giờ đang nghĩ đến việc nghỉ ngơi. Hãy cho tôi biết nếu tôi có thể giúp được gì. Có còn hơn không."

"Ủa?"

“Ông không cần người quản lý hay gì à?”

Ổng vừa nói gì?

Sang-Hyeon không thể tin vào những gì mình nghe được.

“Nếu có một quản lý thì thật tốt, nhưng… ông biết tôi giờ vẫn chẳng có gì cả mà phải không?”

“Tất nhiên, tôi biết bạn chẳng có gì cả. Nhưng…”

“…”

“Có nhớ lúc ông bước ra khỏi khoang chứa và khóc không?”

.

"Dừng lại! Đừng nhắc đến chuyện đó!”

“À, không, không phải thế. Nó khiến tôi phải suy nghĩ sau khi nhìn thấy ông như vậy.”

“...?”

“Chắc hẳn ông rất yêu thích môn bắn cung. Còn tôi thì chưa bao giờ làm bất cứ điều gì tôi yêu thích.”

“Không phải ông thích làm quản lý à?”

“Tôi không biết, nhưng có lẽ nó thú vị hơn việc leo lên các bậc thang trong công ty. Ông biết ngành này nhàm chán thế nào mà.”

"Ông nói đúng."

“Người như tôi có thể nghỉ ngơi cả năm mà không gặp vấn đề gì. Tôi sẽ làm việc cho ông như một CEO độc ác giới giải trí nếu chuyện này thành công, nên đừng lo lắng.”

Tay của Sang-Hyeon bắt đầu run rẩy.

Điều này có thực sự xảy ra không?

Ju-Hyeok dường như đang ném cho anh ta một cục xương ngon lành. Một năm nghỉ có ý nghĩa rất lớn ngay cả khi Ju-Hyeok có thể dễ dàng tìm được một công việc khác. Trường hợp xấu nhất, lẽ ra anh ấy có thể dành thời gian đó để tìm bạn gái. Tuy nhiên, anh đã chọn đầu tư vào Sang-Hyeon. Ju-Hyeok có thể dễ dàng kiếm được một công việc với mức lương 50 triệu won bằng khả năng của mình.

“Ừm…”

Sang-Hyeon cảm thấy tồi tệ và không thể chấp nhận ngay được. Ju-Hyeok cảm nhận được điều đó và nói đùa với anh ấy.

“Tôi sẽ cố gắng làm cho ông trở nên vĩ đại. Ông nghĩ sao?"

“Pfft.”

Sang-Hyeon không thể không cười. Điều này nghe có vẻ giống như một cuộc nói chuyện điên rồ với bất cứ ai khác.

Ju-Hyeok là một chàng trai đáng kinh ngạc, nhưng anh ấy không có kinh nghiệm làm quản lý hay thậm chí là quản lý. Mặc dù vậy, lời đề nghị vẫn lôi kéo Sang-Hyeon.

Việc bộ đôi người phát trực tuyến và người quản lý này đã thành công sau khi quyết định từ bỏ công việc ở một vị trí cao của công ty mà không còn gì để mất. Nó sẽ tạo nên một câu chuyện đáng kinh ngạc và hấp dẫn.

“Ai sẽ nuôi ai cơ? Tôi sẽ làm cho ông trở nên giàu có, vì vậy hãy nộp đơn từ chức ngay bây giờ đi!”

Điện thoại vang lên tiếng cười.

“Có phải ông vừa bắt chước quản lý của chúng ta không?”

“Trợ lý Kim, có việc anh phải làm ngay bây giờ nè.”

"Nó là gì?"

Sang-Hyeon giải thích tin nhắn anh nhận được ngày hôm qua.

“Một Streamer top đầu đã muốn cộng tác rồi à? Tôi biết tôi đã chọn được một người phát trực tiếp giỏi mà.”

Ju-Hyeok có vẻ hào hứng với lời đề nghị này.

“Ông có nghĩ nó sẽ ổn không?”

“Ông đang đùa tôi à? Chúng ta không có gì để mất.”

"Ông nghĩ vậy sao? Tuy nhiên tôi không giỏi giao tiếp xã hội.”

"Đúng thật. Mà chỉ cần làm điều đó miễn phí và cho họ thấy những gì ông sở hữu. Nó sẽ mang lại cho ông một hình ảnh đẹp nếu buổi phát sóng cộng tác diễn ra tốt đẹp. Còn tốt hơn là không làm gì cả.”

"Ờ, ừ."

Sang-Hyeon thấy mình gật đầu với lời nói của Ju-Hyeok.

Ju-Hyeok đã có lý. Họ chẳng còn gì để mất với sự hợp tác này. Sang-Hyeon thậm chí không cần phải cố gắng để trông đẹp hơn. Kỹ năng của anh ấy là đủ cho người xem thỏa mãn.

“Này, tôi có một ý tưởng hay khác. Tôi sẽ nói với ông về nó vào ngày mai. Tôi sẽ nhắn cho ông nơi gặp nhau. Tôi phải đi đây."

"Okie con dê."

Tiếng kêu bíp-?

Sang-Hyeon cuối cùng cũng lấy lại được hơi thở sau khi cúp máy.

“Có vẻ như mọi việc đang diễn ra hoàn hảo.”

Anh ấy đã tuyển dụng một người thuộc nhóm 0,1% hàng đầu làm người quản lý của mình và cũng nhận được lời đề nghị từ một người truyền phát cấp 1.

Nó giống như câu nói về con đường dẫn đến thành công: Cả vũ trụ sẽ chung tay giúp bạn. Sang-Hyeon có thể đã ở trên con đường hướng tới thành công và không có gì khác trong đầu. Nỗi lo lắng khi phải nghỉ việc đã tan biến từ lâu.

Anh chỉ cần Almond và sữa để tiếp thêm năng lượng. Mắt anh luôn mở thao láo vào buổi sáng. Ý nghĩ về việc phát trực tuyến vào ngày mai và ngày kia khiến trái tim anh phấn khích.

Nhai nhai...

Anh nhét thêm Almond vào miệng rồi gõ phím.

[Xin chào Acorn Jelly, đây là Almond.]

***

Acorn Jelly sửa tóc trong khi kiểm tra thời gian.

“Ừm.”

Anh ấy đến quá sớm.

“Oppa, gặp những người vô danh như thế này có ổn không?”

Người quản lý của anh ấy không cảm thấy vui khi đến sớm ba mươi phút.

“Này, anh đang tìm hiểu tiềm năng của anh ấy. Không ai là siêu sao ngay từ đầu cả.”

“Ừ...Đúng rồi. Lần trước anh đã gặp rắc rối vì vụ bê bối với một nhỏ tầm thường làm nghề phát trực tuyến.”

“Này!! Thôi đi!! Anh ta là một chàng trai. Tôi cũng là một chàng trai. Và em là... quản lý của anh!”

Acorn Jelly khiến người quản lý của mình im lặng bằng cách nói to hơn.

“Hãy nhìn xem, trực giác của anh không bao giờ sai. Kỹ năng của anh chàng này đã là giỏi nhất cả nước rồi. Anh phải điều tra và tiếp cận những người phát trực tiếp sắp tới này để anh cũng có thể được hưởng lợi ”.

“Haiz, nhưng chơi game giỏi thôi là chưa đủ trong ngành này. Họ cũng cần phải trông tươm tất nếu chúng ta hợp tác. Em cá là anh thậm chí còn không biết người ta trông như thế nào ở ngoài đời.”

“Hmm…”

Acorn Jelly không thể trả lời vì người chơi thường có ngoại hình khác với hình mẫu nhân vật của họ. Almond vẫn chưa lộ mặt.

“Những kẻ thua cuộc này chỉ chơi trò chơi điện tử và thậm chí không biết nói chuyện. Có lẽ họ thậm chí còn không tự chăm sóc bản thân mình…”

Người quản lý nhìn đi nơi khác giữa câu nói.

Hai người đàn ông mặc vest chỉnh tề bước vào quán cà phê. Họ trông vừa vặn như những doanh nhân chuyên nghiệp thuộc tầng lớp thượng lưu với tư thế thẳng thắn và kiểu tóc được cắt tỉa gọn gàng.

“Ui!! Đúng sờ-tai của em luôn. Em ước gì người ta trông giống họ…”

Cả hai mỉm cười như thể họ đã nghe thấy và đối mặt với Acorn Jelly.

“Ơ, tại sao... họ lại đi về hướng này?”

Hai người đàn ông đến gần họ và đưa tay ra.

“Anh là Acorn Jelly phải không?”

“Vâng... Bạn có…”

“Xin chào. Tôi là Yu Sang-Hyeon, hay còn gọi là Almond.”