Chương 10: Thanh mai trúc mã

”Lương tâm bị chó ăn hết! Trêu lão nương! Đi chết đi!” Trên đường trở về ký túc xá, Đa Bảo phát tiết!

Về phần An Kha, Đa Bảo thật lòng vẫn coi người ta như anh em kia mà, mẹ

thật sự muốn cô lập gia đình đến điên rồi, cả An Kha mà cũng tìm đến,

ngạc nhiên vui mừng cái moẹ gì! Nói thẳng là nếu không vì An Kha, hôm

nay cô cũng sẽ không bị tên Cọc Gỗ đó chọc quê rồi! Chỉ là bây giờ An

Kha lại rất tốt rồi, lại là thiết kế game, IT tinh anh đó! Tiền đồ vô

lượng rồi! Đoán chừng mẹ cũng vì cái này mà bảo cô xem mắt với cậu ta,

quá vô sỉ!

Đa Bảo tức sôi ruột chuẩn bị châm chọc Bát Bảo cho hả

giận, nhưng trở lại ký túc xá, nghênh đón cô cũng là một cuộc “Star

war“. (chiến tranh giữa các vì sao)

”Liên Ngữ, cô giả bộ xem náo

nhiệt cái gì! Mặc kệ chuyện của người ta, cô rảnh quá quản chuyện của

người khác à!” Yêu Tinh rống giận.

”Bộp!” Bát Bảo vỗ bàn, “Ông

đây nhịn cô rất lâu rồi! Ai giả bộ người đó biết! Ông đây thích quản ai

thì quản người đấy! Ông đây chính là nhìn cô không vừa mắt, muốn chơi

chết cô đấy, thì sao! Không phải cô rất NB* sao! Có giỏi thả cha nuôi

của cô tới cắn tôi này!” Giọng nói Bát Bảo trực tiếp áp đảo Yêu Tinh.

*NB: trên mạng là: mạnh mẽ, kiêu căng, lợi hại….

Nhưng mà với Se thì nó đơn giản là: 1 nữ mà lằng nhằng với nhiều nam, hoặc ngược lại.

Ký túc xá nữ của công ty lâu cũng sôi trào, người vây xem trước phòng Đa

Bảo còn nhiều hơn người đến tranh giành trứng gà ở siêu thị.

Đa Bảo thật vất vả chen vào liền thấy một màn này, còn có Mì đang khóc thầm.

Thì ra là Yêu Tinh không thấy chai nước hoa Chanel bản số lượng có hạn của

mình đâu lại đổ oan cho Mì trộm, liên tục công kích cô ấy, mắng đến cả

bố mẹ nhà người ta, Nhị hotgirl chơi trò chơi đeo tai nghe không nghe

thấy, Tứ Hỉ và Đa Bảo không có ở đây, Bát Bảo nghe không nổi nữa mới

giúp Mì.

”Yêu Tinh, không có chứng cớ không thể vu oan lung tung.” Sau khi hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện, Đa Bảo cũng nói lời công bằng.

”Hứa Đa Bảo cô là cái thứ gì! Đừng có giả bộ hiền lành, sau lưng ai biết có

bao nhiêu xấu xa mà muốn quyến rũ quản lý, một đám quê mùa, ở cùng các

cô quả thật là làm xấu mặt bà mày, đã sớm đủ rồi, ai thích ở đi mà ở! Bà đây đi ra ngoài ở!” Yêu Tinh khinh thường nói xong bắt đầu thu dọn đồ

đạc.

Đa Bảo nghe xong lại rất là bình tĩnh, “Cô mới là đồ gì! Đồ rách nát!”

Có vài người chính là muốn bị coi thường, đối tốt với cô ta lại còn không

biết điều, Đa Bảo cảm thấy không thể nhịn được nữa thì không cần nhịn

nữa.

Yêu Tinh không ngờ Đa Bảo sẽ đáp trả, ngẩn ra, đã tức rồi lại càng bốc hoả, “Cô mới mẹ nó rách nát! Bà đây không phải đồ vật!”

”Ha ha ha ~”

Tất cả mọi người cười ầm lên.

Lúc này Yêu Tinh mới phản ứng được, tức sùi bọt mép, hận không thể xé nát Đa Bảo.

Đa Bảo mặt vô tội, nhún vai một cái, bày tỏ việc không liên quan đến mình, “Chính tai mọi người đều nghe được, tự cô nói cô không phải đồ vật ~”

Đa Bảo là người không nói thì thôi, một khi đã nói là khiến người ta kinh

hãi, Yêu Tinh ngậm bồ hòn lại đang ở trước mặt mọi người không thể làm

gì Đa Bảo, chỉ đành phải tức đến mức dậm chân, sau đó cắn răng mang đồ

đạc của mình đi.

Yêu Tinh vốn định phách lối một chút nhưng bây giờ tự chuốc lấy xấu hổ rồi, lúc đi còn vấp té ở cửa.

”Đồ chó đẻ!” Bát Bảo nhìn cửa đóng lại còn khinh bỉ mắng một câu cho hả giận.

”Đừng so đo với chó, Mì, đừng khóc, cô ta lăn rồi, có bọn tớ đứng về phía

cậu!” Đa Bảo an ủi Bát Bảo, lại đi an ủi Mì vẫn còn uất ức.

”Không phải chó! Là chó đẻ!” Bát Bảo lại cố ý cường điệu.

”Dù sao đều là chó, không có gì khác nhau, cô ta chính là thứ cặn bã!” Lần này Nhị hotgirl cũng rất tức giận.

”Không giống nhau! Gọi chó là nhẹ cho cô ta!” Bát Bảo chết không đổi giọng.

”Không giống nhau ở đâu?” Nhị hotgirl tò mò rất không đúng lúc, hỏi.

”Mẹ nó với con mẹ mày giống nhau sao! Chó với chó đẻ dĩ nhiên cũng không

giống nhau! Cô ta chỉ có thể xứng chó đẻ!” Bát Bảo giải thích xong đã đi vào phòng tắm, tắm.

Lưu lại Đa Bảo và Nhị hotgirl, còn có Mì khϊếp sợ tại chỗ.

Ông tổ của những lời nói ác độc chính là Bát Bảo rồi ~!

Yêu Tinh đi, cũng gây thù chốc oán với người ở kí túc, nhưng dù sao ký túc

xá một lòng, họ có 5 người, cô ta chỉ có một, huống chi vốn dĩ không

phải đối thủ của các cô, đừng nói là Bát Bảo, ngay cả Đa Bảo cô ta cũng

không làm gì được.

Chỉ là sau sự kiện xem mắt, em gái vô tình anh lại có ý, hình như thằng nhóc An Kha kia không giống Đa Bảo, không coi

lần xem mắt là chơi đùa, nói về diện mạo, An Kha cũng được coi là một

soái ca, nhớ năm đó lúc chưa dọn nhà, Đa Bảo cầm đầu cả khu, đừng nhìn

bộ dạng anh tuấn lịch sự giả dối hiện tại của bạn học An Kha, lúc ấy cậu ta chính là là một kẻ bị ức hϊếp, mấy đứa con trai trong khu đều thích

bắt nạt cậu ta, cướp bi với ảnh* của cậu ta.

* này là cái

ảnh mà hồi xưa bọn trẻ con nước mình hay chơi ấy. Cái ảnh bằng giấy,

dùng để chơi đập ảnh. Chỗ mình như thế, k biết chỗ mấy bạn khác có giống vậy k

Ngược lại từ nhỏ Đa Bảo như đại ca, mỗi lần đều ra

mặt cho cậu ta, quân tử động khẩu không động thủ gì đó với Đa Bảo ngày

đó chính là đồ bỏ đi, cô cũng không phải là quân tử, dùng tài hùng biện

không được là động thủ, động thủ không được thì đá tiểu đệ đệ, phốc...

... Đây là ba quy tắc Đa Bảo dùng để đối phó với bọn con trai từ nhỏ, chỉ là không phải vạn bất đắc dĩ thì bình thường Đa Bảo cũng giữ thực

lực không dễ dàng sử dụng chiêu tuyệt chiêu thứ ba, lúc ấy 《Anh Hùng Xạ

Điêu》 cũng nổi tiếng, từ nhỏ, sở thích của Đa Bảo đã không bình thường,

cô chưa bao giờ thích nam chính, nữ chính anh hùng chính phái, cô chỉ

yêu Mai Siêu Phong, lúc ấy có thể nói Đa Bảo sinh lòng sùng bái như si

như say với Cửu Âm Bạch Cốt Trảo, thế giới của con nít đều là đơn thuần

và ngây thơ, vì một ngày kia có thể luyện Cửu Âm Bạch Cốt Trảo vô địch

thế giới, Đa Bảo còn len lén dùng bấm móng tay cắt cho mười ngòn tay

được cắt tải gọn gàng của mình thànhcái móng vuốt nhọn sắc. Thực sự cực

kỳ giống chân gà hấp bán trên đường, Đa Bảo còn lấy làm khí phách rảnh

rỗi lại mang ra khoe khoang với mấy đứa bé cùng khu.

Trẻ con

ngốc nghếch có nhiều niềm vui, mỗi ngày tan học, làm xong bài tập, Đa

Bảo tót ngay vào phòng của mình tạo dáng ngồi thiền mắt nhắm lại, nín

thở trầm ngâm giống như trên TV.

”Đa Bảo con làm gì thế?” Thỉnh thoảng mẹ đi qua phòng cô sẽ ngạc nhiên hỏi một chút.

”Chớ quấy rầy bổn tôn tu luyện, nếu không nhiễu loạn chân khí, bổn tôn sẽ

tẩu hỏa nhập ma......” Đa Bảo đến mắt cũng không mở, nghiêm trang

sâu xa nói.

Mẹ lắc đầu rời đi, vội vàng trực đêm cũng không còn

tâm trí nào quan tâm đến cô, chẳng qua là cảm thấy phim truyền hình quá

ảnh hưởng đến thế hệ sau rồi.

Mỗi ngày Đa Bảo đều “bế quan tu

luyện”, nhưng vẫn không có cơ hội khoe khoang bản lĩnh, cuối cùng có một ngày thấy An Kha lại bị những đứa bé khác đuổi mới phát hiện ra cơ hội

đã đến.

”Cửu Âm Bạch Cốt Trảo!” Cô chợt nhảy ra làm cho người ta

vội vàng không kịp chuẩn bị, như Tôn Ngộ Không từ trong kẽ đá đột nhiên

nhảy ra, xoè móng vuốt của cô ra, người ta còn chưa phản ứng kịp trên

cánh tay đã bị Đa Bảo cào cho một vết đỏ, mấy giây sau có máu từ từ tràn ra từ mấy vết cào này.

Ngơ ngác nhìn cánh tay bị cào nát trong

nháy mắt của mình, dù sao bé trai cũng sĩ diện, nắm bím tóc của Đa Bảo

định ra tay tàn nhẫn.

”Vô Ảnh Cước!” Thời khắc mấu chốt Đa Bảo ra tuyệt chiêu, một chiêu mất mạng, không lệch đi đâu, ngay giữa mục tiêu.

”Hứa Đa Bảo!” Đứa bé trai vốn kiêu căng lập tức che vị trí mấu chốt khổ sở

ngồi xổm xuống, vẫn còn không quên cắn răng nặn ra tên tuổi Đa Bảo.

Bọn con trai phía sau cậu ta nhìn thấy cậu khổ sở như vậy cũng không dám tiến lên.

An Kha khϊếp sợ tựa như phát hiện vùng đất mới, thần nữ V5! (chả biết là

gì. Se đoán là trong thần thoại Hy Lạp. Ai đọc ồi cho ý kiến coi)

Lúc này không chạy thì đợi đến bao giờ, Đa Bảo nhân cơ hội lôi kéo An Kha

chuồn ngay, Đa Bảo cũng không biết lúc ấy hình tượng dũng mãnh của cô ở

trong lòng An Kha bé nhỏ là cao lớn chính nghĩa như thế nào!

Nhưng làm sao Hứa Đa Bảo cô có thể nghĩ đến tiểu thụ nhiều năm trước còn phải dựa vào hình tượng mãnh nữ xuống núi* của cô cứu vớt nay đã thay đổi

hình tượng mềm yếu thành hào hoa phong nhã, dáng vẻ khí thế, hiện tại

lại có công việc tốt đẹp, tương lai rộng mở!

*mãnh nữ xuống núi: dựa từ câu “ mãnh hổ xuống núi “

”Đa Bảo, tớ ở dưới công ty cậu, cùng đi ăn một bữa cơm đi.”

Hôm nay cậu ta vừa gọi tới mời, Đa Bảo thật sự không thể từ chối, đành bất đắt dĩ đồng ý.

Aaaa...... Gặp gỡ với thanh mai trúc mã thật sự lộn xộn như trong truyền thuyết, khiến Đa Bảo không thể nào tiếp thu được!

Cô chuẩn bị tìm một cơ hội đuổi An Kha đi mới được!