Chương 14. Cố Nhân

Thứ bảy, mới qua sáu bảy giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen.

Dương Tử Minh dựa trên bức tường. Đèn đường đem cái bóng của hắn kéo thật dài.

Cố Mãn Nguyệt vốn dĩ đã sớm trang điểm xong, chuẩn bị đi ra cửa.

Nhưng là Tần Giai Oánh nhất định đòi bằng được cô đêm nay phải ăn mặc phong cách sεメy giống như cô nàng.

Cô đành phải thay một chiếc váy ngắn trễ vai màu đỏ, lại cảm thấy thời tiết có hơi lạnh, liền mặc thêm một lớp tất giấy mỏng bao bọc lấy chân.

Đi tất chân cũng giống như mặc quần giữ nhiệt.

Cô sợ Dương Tử Minh ở bên ngoài chờ lâu, áo khoác cũng quên lấy, xỏ vào đôi giày cao gót nhỏ, chạy về phía hắn.

"Tử Minh !"

Dương Tử Minh nghe được thanh âm trong trẻo của cô, lập tức đứng thẳng lên. Chỉ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh màu đỏ đang chạy về phía hắn, rúc vào l*иg ngực hắn.

Cố Mãn Nguyệt từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, mắt ngọc mày ngài, xoay một vòng, dò hỏi: "Em hôm nay thế nào? Có xinh đẹp không?"

Dương Tử Minh hoảng hốt, hôm nay cô thật sự rất đẹp.

Màu đỏ làm cho cô càng thêm kiều diễm, lộ ra bờ vai ngọc ngà, làn da mịn màng. Cổ áo tuy bó sát nhưng khi đến gần, nhìn kỹ liền có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong.

Hắn thật muốn hôn cô.

Hắn nhíu mày, định cởϊ áσ khoác của mình cho cô.

Cố Mãn Nguyệt ngăn hắn lại: "Không cần đâu, lát nữa lên xe liền có máy sưởi, bên trong phòng bao cũng có máy sưởi a."

Kéo hắn lên xe, thân mình cô hơi run run một chút, liền bảo tài xế tăng thêm độ ấm.

Cả người cô cuộn tròn vào trong lòng Dương Tử Minh , đôi tay từ áo khoác chui ra, ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn: "Như vậy liền không lạnh nữa."

Chu Quyền ở trong phòng, hai chân đều run rẩy, có vẻ rất lo lắng.

Cậu ta bắt lấy tay Tần Giai Oánh hỏi: "Mẹ Cố mang Dương Tử Minh tới đây thật sao? Lần này cậu ấy nghiêm túc? Cậu ta chính là học sinh giỏi được cử đi Thanh Hoa Bắc Đại đó nha.

Cậu nói Dương Tử Minh có thể ghét bỏ chúng ta một đám cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không làm việc đàng hoàng như chúng ta hay không?"

Tần Giai Oánh nhìn bộ dạng ngu ngốc của cậu ta nói: "Nhìn bộ dạng như thằng đần của cậu kìa. Cậu ta là bạn trai Mãn Nguyệt, sẽ không hài lòng với chúng ta sao? Cho dù không thích chúng ta đi nữa, cậu ta cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Cậu ta rất để ý đến mặt mũi của Mãn Nguyệt."

Tuy rằng hắn rất thường xuyên tỏ vẻ bất mãn vì cô nàng quấn lấy Cố Mãn Nguyệt.

Chu Quyền điên cuồng gật đầu: "Nói rất chuẩn! Tuu rằng chúng ta bên nhau nhau từ nhỏ, nhưng nếu là người của Cố mẹ, thì cũng như người của chúng ta. Không ngờ rằng tôi mà cũng có bạn bè là học bá. Về sau ai còn dám cười nhạo đám chúng ta không có học thức, lão tử một búa liền gõ đầu hắn."

Tần Giai Oánh cạn lời, Chu Quyền diễn thật là nhiều.

Cô cũng không nghĩ tới Cố Mãn Nguyệt sẽ mang Dương Tử Minh tới đây. Hôm nay tụ họp đều là bạn bè thân thiết.

Cố Mãn Nguyệt có lẽ là động lòng thật rồi, nếu không cô cũng sẽ không mang người ngoài tiến vào buổi tụ họp riêng tư của bọn họ.