Chương 1.2

Tóc đuôi ngựa buộc cao chính là Lâm San San, ủy viên kỉ luật trong lớp. Còn lại buộc tóc hai bên là Ngô Việt, bạn cùng bàn với Lâm San San.

"Tần Giai Oánh thực làm người khác khó chịu, nghĩ là mình lớn lên xinh đẹp thì rất ghê gớm chắc? Cậu xem cô ta vừa đến lớp chúng ta, liền nhận được thư tình của Đổng Duyệt!"

"Cũng không phải là lạ. Các cô ấy đều là đại tiểu thư, được nuông chiều từ bé, chỉ ngồi quạt điện đã thở ngắn than dài các kiểu. Ở không quen lại sớm về lớp cuối a. Cha mẹ là cổ đông của trường học liền ghê gớm lắm sao?"

"Tớ thật nhìn không vừa mắt mấy đứa học sinh dốt đó. Nhưng mà nói thật, Tần Giai Oánh là một đứa hư hỏng. Cố Mãn Nguyệt nhìn qua có vẻ ngoan ngoãn, như thế nào lại làm bạn với cô ta? Cố Mãn Nguyệt cũng coi như học không tệ, tớ xem cô ấy mỗi lần thi đều xếp hạng trước một trăm, lúc cao nhất cao nhị như thế nào cô ấy có thể cam tâm ở lại lớp cuối?"

"Biết người biết mặt mà không biết lòng, nhìn Tần Giai Oánh một tháng đổi bao nhiêu bạn trai.

Cố Mãn Nguyệt là bạn thân của cô ta, tuy rằng ngoài mặt dễ gần, nhưng nói không chừng sau lưng không biết đã ngủ với không ít đàn ông rồi, cô ta còn không bằng Tần Giai Oánh quang minh chính đại hư hỏng đâu. Nhìn xem dáng người Cố Mãn Nguyệt, ngực nở mông lớn, phỏng chừng bị không biết bao nhiêu đàn ông sờ qua rồi."

Tần Giai Oánh nghe người khác nói xấu mình thì chẳng sao, nhưng là không thể vu oan Cố Mãn Nguyệt.

Cô ham chơi, Cố Mãn Nguyệt mỗi lần đều đi cùng cô. Cô không thích học tập, Cố Mãn Nguyệt lại học tập tốt, nhưng trước đến giờ vẫn luôn không coi thường cô.

Tần Giai Oánh đạp ván cửa, chỉ vào Lâm San San cùng Ngô Việt mắng: "Hai đứa chúng mày mắng ai là kỹ nữ? Bạn trai cũ chúng mày bị nhiễm trùng đường tiểu à? Miệng lại thối như vậy."

Cố Mãn Nguyệt dựa vào cầu thang chờ Tần Giai Oánh, đã qua mười phút, sao còn chưa xuống dưới?

Nghe được trên tầng có tiếng ồn ào, cô vội vàng chạy lên.

Cô vừa đi lên liền thấy, Tần Giai Oánh đang cùng một nữ sinh tóc đuôi ngựa vừa túm tóc vừa chửi mắng lẫn nhau.

Bên cạnh còn có một nữ sinh cột tóc hai bên khóc đến hai mắt đỏ hoe.

Cố Mãn Nguyệt liền bước lên đem hai người tách ra, duỗi tay kéo Tần Giai Oánh bảo vệ đằng sau lưng.

Tần Giai Oánh cũng là từ nhỏ đã quen đánh nhau, không thể chịu thua thiệt, tóc cô nàng chỉ rối loạn một ít. Song nữ sinh tóc đuôi ngựa lại trông có vẻ thảm hơn nhiều, trên mặt bị móng tay Tần Giai Oánh cào ra vài vệt đỏ, mái tóc cũng rối bù xù.

Tần Giai Oánh đứng ở phía sau Cố Mãn Nguyệt còn chưa hết tức giận: "Mãn Nguyệt, con kỹ nữ này mắng chửi cậu."

Ngô Việt, nữ sinh cột tóc hai bên kia vẫn luôn bị dọa không dám ho he lời nào, trơ mắt nhìn Tần Giai Oánh cùng Lâm San San đánh lộn, nghe được Tần Giai Oánh buộc tội, nước mắt liền ào ào chảy ra, bộ dáng mười phần là trà xanh: "Mãn Nguyệt, chúng tớ không có mắng chửi cậu, tớ cùng San San chỉ là đang thảo luận mà thôi."

Tần Giai Oánh lửa giận lại bốc lớn: "Thảo luận? Chúng mày ngày thường thích thảo luận ai ngủ với ai à? Hay ai với ai đang yêu nhau? Rảnh rỗi đến phát rồ rồi phải không?"

Ngô Việt nước mắt càng rơi càng nhiều, lắc đầu nói: "Không phải, không phải..."

Lời còn chưa nói xong, "Bốp" một tiếng, Cố Mãn Nguyệt trực tiếp cho Ngô Việt một cái tát. Sau đó lại túm tóc Lâm San San, vạch tóc lộ ra khuôn mặt, cho cô ta một cái bạt tai.

Ngô Việt che lại gương mặt bị tát đến đỏ, tiếp tục tỏ vẻ trà xanh: "Cậu không nói đạo lý, vì cái gì vô duyên vô cớ đánh người ? Cậu lại tin vào lời một phía của Tần Giai Oánh. Cậu ta đang châm ngòi ly gián quan hệ chúng tớ với cậu."

Cố Mãn Nguyệt cảm thấy Ngô Việt không chỉ có trà xanh, mà đầu óc cũng không được tốt: "Mày bị ngu thật hay giả vờ? Tao không tin cậu ấy? Không lẽ tin mày chắc? Mày cái loại người ở sau lưng nói xấu người khác, cùng tao nói đạo lí, mày không xứng."

Hiện tại, Ngô Việt chỉ biết có khóc, gia đình Lâm San San cũng coi như tầng lớp tiểu tư sản, từ nhỏ đã được người trong nhà chiều chuộng, sao chịu được cơn tức như vậy: "Các cậu thì thế nào? Có tiền liền ghê gớm lắm? Mấy đồng tiền dơ bẩn ai thiếu gì? Tần Giai Oánh chính là loại rẻ tiền, chính là kỹ nữ, câu..."

Cố Mãn Nguyệt ngay lập tức túm lấy tóc Lâm San San, đem đầu cô ta đập mạnh xuống bàn học, tiện tay cầm lấy quyển sách trên bàn đánh vào mặt cô ta: "Đã cho mày mặt mũi rồi mày còn không cần? Mày còn con mẹ nó lắm miệng chửi Tần Giai Oánh một câu, tao liền dùng mấy đồng tiền dơ bẩn nhà tao đập chết chúng mày, mày có tin hay không?"

Cố Mãn Nguyệt phun ra lời thô bạo, Ngô Việt cùng Tần Giai Oánh ở một bên nghe được đều run rẩy, Lâm San San bị lời của Cố Mãn Nguyệt dọa cho sợ hãi quá mức.

Sống lưng Lâm San San tuôn ra một tầng mồ hôi lạnh, trước kia cô ta cho rằng Cố Mãn Nguyệt là người dễ nói chuyện, tính cách thực ôn nhu, bình thường có người cùng cô ấy hỏi chuyện, cô ấy đều là mỉm cười trả lời. Nhưng cô ta lúc này mới hiểu được, Cố Mãn Nguyệt rốt cuộc cùng Tần Giai Oánh là cùng một thể loại người, đám người các cô ấy ngày thường đều rất điên cuồng.

Đắc tội Tần Giai Oánh cùng lắm là đánh nhau, sau đó xin lỗi là được. Ai chọc giận Cố Mãn Nguyệt, cô ấy liền muốn mạng của kẻ đó.

Tần Giai Oánh thấy Cố Mãn Nguyệt ra tay tàn nhẫn, tính tình Cố Mãn Nguyệt cô hiểu rõ hơn ai hết. Nhìn bên ngoài có vẻ ôn nhu, nhưng thật ra so với cô còn bất cần và ngông cuồng hơn, cô sợ lỡ có chuyện xảy ra, vội vàng túm tay Cố Mãn Nguyệt, đem cô ấy kéo đến bên người.

Sau đó lại nháy mắt với Ngô Việt, ý bảo cô ta nhanh nhanh mang Lâm San San cút ra ngoài.

Khi còn nhỏ, cô nàng lỡ gây chuyện, chỉ cần làm nũng, Cố Mãn Nguyệt liền sẽ luôn giúp. Có người bắt nạt cô, Cố Mãn Nguyệt đều quan tâm hơn so với bất cứ ai khác. Tương tự, cô đối với Cố Mãn Nguyệt cũng là như vậy.

Cố Mãn Nguyệt thấy Lâm San San cùng Ngô Việt đều đi rồi, cơn giận cũng đã nguôi bớt, cho mấy kẻ đó một bài học là được rôig. Cô lại nhìn đến Tần Giai Oánh đầu tóc lộn xộn: "Đi buồng vệ sinh sửa sang bản thân đi. Tớ đem sách vở vừa rồi làm rơi của người ta dọn dẹp lại một chút."

Tần Giai Oánh giờ phút này trạng thái không tốt cho lắm, nhanh chóng chạy tới buồng vệ sinh. Mãn Nguyệt lại vì mình ra mặt a, Mãn Nguyệt thật tốt quá đi.

Cố Mãn Nguyệt ngồi xổm xuống, đem sách vở bị rơi xuống, nhặt từng cuốn bỏ lại vào bàn học, lúc tóm lấy Lâm San San liền không để ý, đem bình nước của người ta làm rơi hỏng rồi.

Cô đang tự hỏi xem đây là chỗ ngồi của ai, đến ngày mai có thể bồi thường cho người ta.

Cửa sau phòng học vang lên tiếng bước chân, bình nước trong tay cô bị người lấy đi.

Cố Mãn Nguyệt ngước mắt lên thấy rõ ràng người đang đi tới, cô liền ngây ngẩn cả người, trong đầu không biết từ đâu đột nhiên nhảy ra hai câu thơ:

"Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thuý.

Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ thất".

Lời Dịch:

"Đá kết như ngọc quý, thân tùng như ngọc xanh.

Vẻ tươi riêng một cõi, thiên hạ chẳng người tranh"

[Nhạc phủ thi tập, quyển 47]

Tại sao cô lại không để ý trong lớp chọn còn có một nam sinh bộ dạng đẹp đến như vậy, đôi mắt đen huyền, hàng mi dài một phiến lại một phiến hơi cong lên.

Dương Tử Minh nhìn Cố Mãn Nguyệt một cái thật sâu, đem bình nước bỏ vào túi xong liền rời đi.

Cố Mãn Nguyệt kéo dây cặp sách của Dương Tử Minh lại, vốn định nói trực tiếp chuyển khoản qua WeChat cho hắn, nhưng khi thấy Dương Tử Minh quay đầu lại, đáy mắt hắn đều là sự lạnh nhạt. Cô hơi hơi hé miệng, một câu cũng không nói được, buông tay tỏ vẻ xin lỗi.

Ngày mai cô lại đi mua một cái mới, lặng lẽ để vào trên bàn hắn là được rồi. Xem thái độ hắn như vậy phỏng chừng đã thấy hết chuyện vừa rồi, cô cũng không muốn tự làm mình mất mặt thêm, học sinh tốt cùng học sinh hư luôn có một khoảng cách rất lớn, cô nên im lặng là tốt nhất.