Chương 6. Cố Mãn Nguyệt! Em là của tôi

Dương Tử Minh rất bất mãn.

Tuy rằng đã đổi chỗ ngồi, Cố Mãn Nguyệt đã ở rất gần hắn, nhưng bọn họ mỗi ngày nói chuyện đều không vượt quá ba câu. Chỉ khi cần đi ra ngoài Cố Mãn Nguyệt mới chạm vào vai hắn, tiếp xúc thân thể với hắn.

Vì vậy, hắn mỗi ngày đều cố ý đem ghế dựa sát phía sau, ý đồ rút ngắn khoảng cách lối đi giữa hai hàng ghế.

Hắn không dám chủ động nói chuyện với Cố Mãn Nguyệt. Hắn sợ rằng một khi đã mở miệng, si mê của hắn đối với Nguyệt Lượng sẽ không thể kìm nén mà lộ ra hết.

Giờ tiếng Pháp, cô không cẩn thận phát ra tin nhắn. Tuy âm lượng không lớn, nhưng hắn vẫn có thể nghe được rõ ràng. Là một nam sinh mua bánh kem cô thích, ở cổng trường chờ cô.

Hắn có chút tức giận. Vậy nên khi Cố Mãn Nguyệt muốn rời khỏi chỗ, hắn cố tình làm như không biết. Hắn không muốn để cô đi ra ngoài, không muốn cô cùng nam sinh khác ở bên nhau.

Nhưng khi cô ghé sát vào lỗ tai hắn, nhẹ nhàng mà dò hỏi hắn, hắn lại mềm lòng. Hương hoa nhẹ nhàng trên người cô khiến cho hắn say mê. Hắn hoàn toàn không có năng lực chống cự lại sự dịu dàng của Cố Mãn Nguyệt. Hắn cũng vĩnh viễn không có cách nào cự tuyệt bất luận yêu cầu gì của cô.

Phân nhóm môn tiếng Pháp vốn dĩ là tự do lựa chọn, nhưng hắn đã lén đề nghị với thầy giáo dựa theo chỗ ngồi sẽ càng thích hợp hơn. Như vậy thì hắn mới có lý do đi tìm Cố Mãn Nguyệt.

Buổi tối hắn gọi điện thoại cho Cố Mãn Nguyệt. Hắn muốn lấy cớ thảo luận bài học, đem cô tách ra khỏi người nam sinh khác.

Đêm nay cô mặc một chiếc váy hai dây dài đen tuyền, lộ ra bờ vai trần trơn bóng nhẵn mịn. Trước ngực là đồi núi đầy đặn no đủ. Cô trang điểm nhẹ nhàng, đôi môi hồng nhuận xinh đẹp, cặp mắt hạnh mơ màng lấp lánh ánh nước.

Hắn thật muốn đem Cố Mãn Nguyệt giấu đi.

Hắn có hơi tức giận. Cô là vì nam sinh ở cổng trường nên mới trang điểm xinh đẹp như vậy sao?

Nguyệt Lượng nếu chỉ là của riêng hắn thì tốt rồi.

Buổi tối hắn nằm ở trên giường, nhìn ảnh hắn và cô chụp chung.

Cố Mãn Nguyệt cười rộ lên đúng là đẹp mắt nhất.

Trên mặt hắn là áo khoác Cố Mãn Nguyệt hôm nay mặc qua. Một tay của hắn gấp gáp đưa tới vuốt ve dưới đũng quần.

Một cái tay khác của hắn dùng sức nắm chặt áo khoác, gắt gao ấn mạnh lên mặt.

Cảm nhận được kɦoáı ƈảʍ đến nghẹt thở trộn lẫn cùng mùi hương mà Cố Mãn Nguyệt lưu lại, cơ thể hắn ở trên giường giật giật mạnh hai cái.

Hắn lấy áo khoác trên mặt ra, thở ra một hơi nóng rực. Trên trán phủ một tầng mồ hôi mỏng, đôi mắt tối đen đến nhìn không thấy đáy.

Hắn dùng giấy lau lau tay, đi ra ngoài ban công, ngửa đầu nhìn Nguyệt Lượng trên bầu trời.

Hôm nay Nguyệt Lượng là nửa vòng tròn, giống như đôi mắt khi cười rộ lên của Cố Mãn Nguyệt.

Ngày hôm qua Nguyệt Lượng là hình tròn, lại giống như lúm đồng tiền nhỏ trên khuôn mặt của cô.

Hôm trước Nguyệt Lượng cũng là cô ấy. Hôm trước nữa Nguyệt Lượng vẫn là cô ấy.

Nguyệt Lượng là ẩn dụ, tất cả đều là em.

Tất cả đều là em, Cố Mãn Nguyệt của tôi.