Chương 8. Nguyệt Lượng sắp là của hắn rồi

Dương Tử Minh gần đây tâm trạng rất tốt.

Cuối cùng, Cố Mãn Nguyệt cũng thân thiết hơn với hắn. Cô bắt đầu chủ động cùng hắn nói chuyện, chủ động hỏi bài hắn, chủ động cười với hắn.

Cố Mãn Nguyệt ngất xỉu trong giờ thể dục, hắn đã rất hoảng sợ.

Hắn cảm giác máu toàn thân như ngừng chảy, vội bế cô lên nhanh chóng chạy đến phòng y tế. Thật may cô không có việc gì.

Sau đó, hắn muốn giám sát Cố Mãn Nguyệt giữ gìn sức khỏe. Cô thật quá yếu ớt.

Chắc bởi vì tụt huyết áp, cô ngồi trên giường vô cùng ngoan ngoãn, từng ngụm từng ngụm nhỏ uống nước hắn đút. Hắn đem hoa quả đã gọt sẵn đưa tới bên miệng cô. Cô theo bản năng hé miệng, không để ý đến đầu lưỡi vô tình liếʍ qua ngón tay của hắn.

Hắn rút tay về, đem đầu ngón tay còn sót lại nước miếng của cô cho vào trong miệng mυ"ŧ lấy.

Vì Cố Mãn Nguyệt nói bữa sáng bảo mẫu làm không thể ăn, hắn đã cố ý dậy sớm nấu cháo cho cô.

Hắn cố tỏ vẻ nghiêm túc đọc bài, nhưng mắt lại quan sát đến nhất cử nhất động của Cố Mãn Nguyệt.

Cô cúi đầu nếm hai miếng, sau đó buông cái muỗng xuống.

Hắn có chút hoảng loạn. Là ăn không ngon sao? Tối hôm qua rõ ràng hắn đã thử trước rất nhiều lần mới quyết định phối hợp nguyên liệu.

Cô nói, cô cảm thấy ăn rất ngon.

Cô còn cười với hắn.

Cô trông rất vui vẻ.

Trong đôi mắt cô như có lấp lánh sao trời, hai lúm đồng tiền nho nhỏ trên má cũng thật ngọt ngào.

Cuối cùng cũng có ngày cô cười với hắn. Bình thường, cũng chỉ có Tần Giai Oánh mới có thể khiến cô tươi cười như vậy.

Đó là ước mơ tha thiết, hy vọng xa vời đã từ rất lâu của hắn.

Hắn cho rằng, Nguyệt Lượng đã gần ngay trước mắt hắn.

Sau đó, chính tai hắn nghe Hà Liễu nói cô và Tần Giai Oánh định tổ chức “Trò chơi cặp đôi”, còn có cả nam sinh lần trước.

Hắn duỗi tay không bắt lấy Nguyệt Lượng.

Nguyệt Lượng biến mất. Xung quanh hắn chỉ còn lại đêm tối vô tận.

Hắn đã chạy qua rất nhiều rạp chiếu phim, cuối cùng cũng tìm được cô.

Hắn lo lắng một hồi, trong lòng bất an cùng sợ hãi.

May mắn, cô không phát hiện.

Hắn không thể để Nguyệt Lượng biết, hắn khát vọng cô đến nhường nào.

Trong ngõ nhỏ, cô đã thực sự ở rất gần hắn.

Hắn nhìn cô cúi đầu thở dốc. Người con gái khom lưng khiến cho cổ áo khẽ mở rộng. Hắn rũ mắt nhìn xuống.

Hôm nay cô mặc một chiếc áσ ɭóŧ màu đen. Tay đem chống trên đùi càng làm cho khe rãnh trước ngực càng thêm sâu. Vì đang thở gấp, bộ ngực sữa phập phồng lên xuống.

Hắn tưởng tượng tay mình nắm trọn bầu ngực trắng nõn tròn trịa của cô. Cô mềm mại như vậy, có phải hay không hắn hơi dùng sức một chút liền sẽ đỏ lên. Hắn muốn há miệng nuốt lấy cả đầṳ ѵú của cô. Cô sợ đau như vậy, có phải hay không chỉ cần hắn cắn một cái, cô liền sẽ khóc lên.

Hầu kết hắn lăn lộn, hai tay dùng sức nắm chặt.

Bây giờ còn chưa được.

Không thể dọa Nguyệt Lượng của hắn chạy mất.

Hắn cảm nhận được ánh mắt của cô đang nhìn trộm hắn. Hắn cố ý mím môi, thoạt nhìn càng thêm thủy nhuận hơn. Hắn chớp chớp lông mi, khắc chế ánh mắt không nhìn lại cô.

Hắn biết bộ dạng hắn lớn lên đẹp mắt.

Hắn biết cô yêu thích dáng vẻ này hắn.

Cho dù là bởi vì bề ngoài, chỉ cần có thể hấp dẫn được ánh mắt của cô, hắn cũng đều nguyện ý.

Cô tới gần hắn, mang theo hương thơm của thiếu nữ.

Cô hôn hắn.

Nhưng không biết vì cái gì, cô chỉ nhẹ nhàng chạm vào hắn một chút, sau đó liền lùi lại.

Nếu đã hôn thì vì cái gì không tiếp tục? Vì sao muốn thoái lui? Cô vẫn là không thích hắn sao? Không lẽ cô vẫn là đối hắn không có cảm giác sao?

Hắn không thể để cho cô chạy trốn.

Hắn ôm lấy chiếc eo thon mà hắn mơ ước đã lâu, hôn lên đôi môi anh đào xinh đẹp mà hắn đã hôn qua vô số lần trong mộng.

Hắn bắt được Nguyệt Lượng rồi.