Chương 30



Chương 30

Quý Hiểu Vân cắn môi dưới, trên mặt đầy nước mắt, khóc: "Anh để anh ta chạm vào em."

"Nó không phải người khác, nó là em trai tôi. Từ nhỏ chúng tôi có gì cũng chia sẻ cho nhau, chưa từng có ngoại lệ." Anh không hề cảm thấy việc em trai mình chạm vào cô thì có gì là không thể.

"Anh..." Quý Hiểu Vân nhìn anh không dám tin. Không thể tin được anh lại nói ra những lời này. Cô cắn môi, giọng nói nghẹn ngào, "Nói như vậy, đến cả phụ nữ cũng muốn chia sẻ sao?" Vì sao cô lại cảm thấy thể xác và tinh thần lạnh lẽo thế này?

"Thêm một người nữa ân ái không phải tốt hơn à?" Cố Mạc nhẹ ngàng vuốt ve mặt cô, lau đi nước mắt trên mặt, "Bé con dâʍ đãиɠ, không phải em cảm thấy tôi không thể thỏa mãn em?"

"Em không có ý này." Tại sao anh lại cho ràng như vậy?

Quý Hiểu Vân dùng sức lắc đầu: "Thật sự, anh tin tưởng em, em chưa từng cảm thấy anh không thể thỏa mãn em, thầy, em chỉ cần anh, không cần người khác."

"Miệng em nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo, khẩu thị tâm phi." Cố Mạc dùng sức nắm cằm cô, ánh mắt hơi tối lại, "Lát nữa tôi sẽ đi công tác, mấy ngày nay phải ngoan, biết chưa?" Anh vẫn luôn bá đạo như vậy, hoàn toàn không cho cô từ chối.

"Anh muốn đi công tác?" Quý Hiểu Vân kinh ngạc nhìn anh, "Em có thể đi cùng anh không?" Cô không muốn xa anh.

"Không được." Cố Mạc từ chối cô, "Em còn phải đi học, đừng nghĩ đến việc bằng mặt mà không bằng lòng."

Cố Mạc nói xong thì đứng dậy đi thu dọn đồ.

Nhìn bóng dáng anh, Quý Hiểu Vân dùng sức nhéo nhéo chăn, trong lòng vô cùng khó chịu. Anh phải đi, anh phải rời khỏi cô.

Tuy rằng chỉ có mấy ngày, nhưng đối với cô, một ngày như cách ba thu, cô rất nhớ anh.

Cô xuống giường, trên người không mặc quần áo, duỗi tay ôm eo anh, mặt nhỏ dán lên lưng anh, "Thầy, em nhớ anh."

"Nhớ tôi hay nhớ côn ŧᏂịŧ lớn của tôi, hửm?" Cố Mạc giữ tay cô, để tay cô phủ lên côn ŧᏂịŧ đang ngẩng cao đầu.

"Không phải như vậy..."

"Không phải vậy, thì là thế nào?" Cố Mạc bất ngờ xoay người, bàn tay giữ chặt eo cô, để cô tựa lên cánh tủ quần áo, bàn tay giữ chặt mông cô, dưới thân dùng sức, côn ŧᏂịŧ to lớn mạnh mẽ đi vào da^ʍ huyệt cô.

"A... Thầy... Sâu quá..." Quý Hiểu Vân bị anh bất ngờ tiến vào, hai con thỏ trắng bị đè ép trên cánh tủ quần áo.

"Bé con lẳиɠ ɭơ, da^ʍ huyệt vẫn ướt, em đói khát như vậy sao?" Cố Mạc bắt lấy một bên đầy đặn, dùng sức vuốt ve, không ngừng thọc vào rút ra khỏi huyệt nhỏ, càng tiến vào càng nhanh, mỗi lần anh cắm vào đều chạm vào đỉnh hoa tâm của cô, dâʍ ɖị©ɧ theo đó chảy xuống đùi cô, nhỏ giọt trên mặt đất.

"A... Sâu quá... A a a... Thầy... Lớn quá... Lấp đầy da^ʍ huyệt... A a a..." Quý Hiểu Vân giữ chặt cánh tủ, nước miếng theo khóe miệng chảy ra ngoài, da^ʍ mỹ đến mức không thể miêu tả.

"Lẳиɠ ɭơ, chơi chết em, chặt như vậy, không có đàn ông là không sống được đúng không, làm chết em." Cố Mạc nâng một chân cô lên, càng thêm dùng sức cắm vào rút ra.

---

Anh đi rồi, cô phải làm sao >.<