Chương 7: Chiến thư

Edit: Tiểu Vũ

Sau khi chạy trốn, Quý Dương trở về đào nguyên.

Hắn trốn trong địa bàn của mình 5 tháng, Thạch Lệnh Thanh vẫn không tới cửa tìm hắn tính sổ, lòng hắn bắt đầu rục rịch không yên. Trước kia trong đầu hắn khi nhớ tới sư huynh luôn là giận đến cắn răng nghiến lợi, luôn muốn đánh bại y, khiến cho y phải hối hận, khiến y tự thẹn. Nhưng trải qua một đêm kia, tâm tư của hắn đã thay đổi, ý nghĩ đánh bại sư huynh đã bị những ý nghĩ khác dần dần thay thế. Thỉnh thoảng khi hắn đang suy nghĩ liền nhớ tới sư huynh như biến thành một người khác vào đêm đó, gợi lên dục hỏa trong hắn, khiến hắn phải đi vào trong của đào nguyên ngâm mình dưới thác nước, tẩy rửa mấy canh giờ mới tốt lên được.

Ngày hôm đó, hắn lại muốn.

"Ngươi thua rồi." Khóe miệng hắn nhếch lên một nụ cười tà, mũi kiếm lóe lên sắc trắng bạc chạm lên chiếc trán bóng loáng của sư huynh Thạch Lệnh Thanh hắn.

Sư huynh của hắn chật vật nằm bò trên đất, trước mũi kiếm, ánh mắt vẫn bình thản như cũ mà nhìn hắn, nhẹ nhàng "ừ" một tiếng, sau đó muốn đẩy kiếm của hắn ra.

Quý Dương thu hồi kiếm, đắc ý nhìn y bò dậy.

Sư huynh của hắn mặt đầy bình tĩnh nhìn hắn, giống như sự chật vật lúc nãy không hề tồn tại.

Y mở miệng, biểu tình ung dung: "Ngươi thắng rồi, sau này không cần tới tìm ta nữa."

Trong lòng hắn bỗng nhiên phẫn nộ, hắn nhấc kiếm nâng cằm sư huynh: "Ngươi cho rằng mình thua rồi là có thể đi? Ngươi quá coi thường ta rồi."

Sư huynh nhíu chặt chân mày, nhìn hắn: "Ta muốn đi, người làm gì được?"

Lưỡi kiếm sắc bén dời xuống dưới, cắt đứt đai lưng, hai tay Thạch Lệnh Thanh siết chặt y phục sắp trượt ra, ánh mắt xấu hổ và tức giận hô to tên hắn: "Quý Dương, ngươi điên rồi!"

Tà hỏa trong mắt hắn bốc lên, kéo trường kiếm phát ra âm thanh khiến người ta ê răng, tiến một bước ép sư huynh hắn lùi một bước, cho đến khi y không còn đường nào để lui.

Trong đôi mắt dần dần hoảng loạn của sư huynh, hắn nhìn thấy mắt mình càng lúc càng đỏ, giống như ma quỷ bị tẩu hỏa nhập ma.

Hắn cười, bỗng nhiên tỉnh ngộ mà bật cười.

Hắn bỗng cắm mạnh kiếm xuống đất, đưa tay túm lấy sư huynh hắn, trầm giọng nói bên tai y: "Ta đúng là điên rồi, 7 năm trước người ném ta lại đào nguyên không thèm để ý tới, ta đã phát điên rồi. Ta giống như một con chó không có nhà để về, đỏ mắt chờ mong ngươi trở lại nơi này đón ta. Mỗi ngày mỗi đêm ta đều nỗ lực tu luyện, khắc phục tâm ma, đợi liền 3 năm ta đã có thể ra khỏi đào nguyên. Vậy mà ngươi không đến nhìn ta dù chỉ một lần.

Thạch Lệnh Thanh mở to mắt nhìn sư đệ của mình, cảnh ngộ quẫn bách như này, sư đệ của y đột nhiên bắt đầu lật lại nợ cũ, nhắc tới quá khứ ủy khuất của mình, y chợt thấy sợ hãi, trực giác bản thân nói cho y biết hắn rất nguy hiểm. Y bỗng đưa tay ra muốn đẩy sư đệ đang áp chế mình ra.

Quý Dương đã sớm dự liệu được, đúng lúc y muốn đẩy ra, hắn đã kiềm chế hai tay, kéo y áp lên tường.

"Sao thế, không muốn nghe?" Cũng được, đó đều là quá khứ rồi. Ta không phải là trẻ nhỏ đợi người đến đón. Chính ngươi đã dạy ta, muốn thứ gì thì tự mình đi lấy. Ra ngoài mấy năm nay ta vẫn luôn muốn đánh bại ngươi, khiến cho ngươi hối hận vì đã vứt bỏ ta. Mùi vị đánh bại ngươi quá tuyệt vời đi." Quý Dương cười tà sờ về phía eo của sư huynh hắn.

"Ngươi thắng rồi, chắc ngươi hài lòng rồi, thả ta ra!" Thạch Lệnh Thanh muốn trốn lại phát hiện không có chỗ để trốn, tình cảnh bị khống chế như thế này khiến lòng y sinh ra bất an, giọng nói mất đi sự lạnh nhạt thường ngày, thay vào đó có chút hoảng loạn.

"Sư huynh, ngươi nhìn ta." Hắn kẹp chặt cằm của Thạch Lệnh Thanh, để mặt y hướng về phía hắn, chóp mũi chạm chóp mũi, hắn nói tiếp: "Ta vẫn luôn tẩu hỏa nhập ma, thứ tâm ma mà ta không khắc chế được là ngươi. Ngươi không cần ta, ta vẫn cần ngươi, ta muốn để cho ngươi không cự tuyệt được ta, chính là giống như bây giờ." Hắn hôn lên môi sư huynh... Hai mắt Thạch Lệnh Thanh bởi vì khuất nhục dần dần nhiễm đỏ.

"Ngươi vô sỉ!" Sư huynh được thả ra căm hận trợn mắt nhìn hắn.

"Ta còn có thể càng vô sỉ hơn. Thay đổi một chút thì thế nào? Ngươi đưa ra lời mời quyết đấu với ta một phen. Nếu thắng ta sẽ để ngươi đi, nếu thua..." Hắn cố ý dừng lại nở nụ cười, càng cười càng khiến Thạch Lệnh Thanh sợ hãi.

Hắn đột nhiên đưa tay vào, kéo lấy quần của Thạch Lệnh Thanh, tàn nhẫn nói: "Ta sẽ làm người, làm đến khi ngươi không nhúc nhích được, cũng không chạy thoát khỏi đào nguyên nữa."

Trong lòng Thạch Lệnh Thanh kinh hãi một trận, y run giọng nói: "Dừng lại! Buông ra...A!" Đồng tử y co rút, không ngừng hút khí, tay đập mạnh vào vách tường, mười vết lõm sâu được tạo ra.

...

Quý Dương mặc y phục chỉnh tề, xoay người muốn ôm sư huynh trở về sào huyệt của mình.

Sư huynh của hắn giận thật rồi, lung lay đứng dậy, ánh mắt lóe lên tia sáng, lấy kiếm cắm ở dưới đất đâm về phía hắn.

Quý Dương đưa tay muốn ngăn cản, lại chợt bật dậy.

Trái tim trong l*иg ngực hắn đập loạn, lòng hắn vẫn còn sợ hãi mà nhìn xung quanh một lượt, đây là phòng ngủ của hắn tại đào nguyên.

Quý Dương cúi đầu nhìn tay mình, xúc cảm nắm lấy sư huynh tựa như vẫn còn lưu lại trên tay, đây thật sự là mộng sao.

Lúc này hắn hoàn toàn không ngủ được nữa.

Quý Dương mang giày vào, đẩy cửa đi ra ngoài.

Dưới bóng đêm, hoa đào ngoài điện vẫn nở rộ như cũ. Gió đêm nổi lên, cánh hoa tung bay. Quý Dương không để tâm đến cánh hoa đào rơi xuống vai, hắn bước nhanh tới sau núi, dưới ánh trăng men theo đường đá, đi lên Vọng Nguyệt nhai, nhắm mắt nhảy xuống, xuyên qua thác nước, nắm lấy xích sắt tuột xuống.

Tìm một khối đá bị thác nước bào mòn thành hình tròn, ngồi xếp bằng xuống.

Chân trời hửng sáng, hắn đứng dậy trở về phòng ngủ của mình, đổi một bộ y phục màu đen thêu cánh hoa đào.

Ma nhân trong đào nguyên trong lòng có tâm ma, vì vậy càng thích những món đồ xinh đẹp sáng màu.

Ở đào nguyên bất kể già trẻ gái trai đều một thân hồng phấn, trên người mang hương hoa đào.

Khi Quý Dương vẫn chưa là người cai quản, mỗi ngày đều là thiếu niên mặc y phục đỏ đỏ hồng hồng. Cho đến khi hắn trở thành thiếu chủ mới sai người đổi thành một thân hắc y. Nhưng cô nương làm y phục vẫn hay chê hắc ý quá nặng nề, các trưởng lão ai ai cũng nhíu mày, Quý Dương nhìn cánh hoa đào trên hắc y đành nhắm một mắt mở một mắt cho qua, chuyên tâm tu luyện.

Hắn mặc y phục ngay ngắn, ngoài cửa có bóng người xuất hiện.

"Chủ tử, cơm đã sớm chín rồi."

Quý Dương chỉnh trang lại y phục một chút, cao giọng nói: "Vào đi."

Có người đẩy cửa ra, có người bê một chồng thức ăn và cháo đang bốc hơi nghi ngút tiến vào.

Quý Dương ngồi ở trên ghế, hỏi: "Bạch Liên trở về chưa?"

Cô nương được hỏi đáp: "Liên cơ chưa về ạ."

Quý Dương dừng một chút, rồi nói tiếp: "Chờ một chút lấy cho ta một phong thư kỳ hương."

Cô nương phấn y cười đáp ứng, nhìn Quý Dương lại không nhịn được nói: "Cuối cùng chủ tử cũng hỏi ta rồi, ta làm xong một cái rồi, đang chờ chủ tử hỏi ta để lấy đây. Nếu chủ tử tiếp tục không hỏi ta nữa, thì mùi của kỳ hương sắp biến mất đến nơi rồi."

Quý Dương ngừng một chút, lần đầu tiên hắn tiếp xúc với kỳ hương, rất ngạc nhiên thích thú. Ý nghĩ đầu tiên của hắn là muốn chia sẻ với sư huynh, sau đó mới nhớ ra bản thân và sư huynh đã không còn là loại quan hệ tốt đẹp có thể chia sẻ với nhau nữa.

Lần đầu tiên hắn hạ chiến thư với sư huynh, nhìn người hầu cầm đến một phong thư màu hồng, hắn đột nhiên nảy ra một suy nghĩ kỳ lạ nói với cô nương bên cạnh: "Nếu phong thư đã nhiễm màu màu hoa đao, chi bằng thêm chút mùi hương lạ?"

Cô nương làm ra phong thư hương hoa đào ở bên cạnh cười nói: "Đây cũng không phải việc khó gì, phong thư màu hồng phấn mang theo hương hoa đào giống như là dấu hiệu của đào nguyên chúng ta vậy, nếu thêm kỳ hương thì không giống rồi."

"Sao lại không giống?" Quý Dương tò mò hỏi.

"Thiếu chủ không biết rồi, kỳ hương có thể tìm. Một khi nhiễm phải kỳ hương, người này sẽ chạy không thoát khỏi đào nguyên."

Quý Dương cười: "Cái này rất tốt, làm phiền ngươi nhất định phải làm cho người mở thư nhiễm phải kỳ hương."

Đêm đó Quý Dương nhìn thấy trong y phục của sư huynh có tất cả chiến thư của hắn.

Quý Dương cười một chút, nói: "Không quan trọng đã mở ra hay chưa, trên người y đã mang theo kỳ hương rồi."

Sau giấc mộng tối hôm qua, Quý Dương hoàn toàn không ngồi yên được. Hắn mãnh liệt muốn gặp sư huynh của hắn, muốn ôm y, xác định y vẫn tốt

Trong lòng hắn nghĩ đã đến lúc nên hạ chiến thư rồi.