Chương 20: Hai người chạm mặt

Cậu bé tội nghiệp gật đầu,mở rộng vòng tay, đặt cô vào lòng và ngửi thấy mùi thơm trên tóc: “Ừ, anh rất tội nghiệp, nên những lọn tóc cũng có thể làm anh đau.”

Cô nắm lấy góc quần áo của anh.Họ thực sự trông giống như một cặp đôi trung học yêu nhau.

Lục Tư Thần ngồi trong xe bình tĩnh nhìn cảnh tượng này, anh đã từng nhìn thấy bộ dạng này của Lục Duệ Nhi cô từng giả bộ tiểu bạch thỏ để lừa gạt người khác. Lục Tư Thần cũng đã từng rơi vào một cái bẫy như vậy, nhưng khi mở ra những cánh hoa màu trắng của nó, bên trong lại có một lớp đất đen. Nhưng cho dù là bẩn, Lục Tư Thần rất thích.

Anh mở cửa xe và đi về phía họ.

Diệc Thần nhìn thấy Lục Tư Thần trước mặt, anh hiển nhiên có chút bối rối, người quen thuộc này lấp đầy trong tâm trí anh những ký ức tồi tệ. Bạn trai cũ, cái gì hay mà dám tới đây khoe khoang?

anh căng thẳng mặt, đôi mắt đen loé lên sự sợ hãi và phản kháng, cô thoát ra khỏi vòng tay của Diệc Thần, nhưng anh cố quấn lấy.

Lục Tư Thần nở nụ cười:

“Thật là trùng hợp.”

Không nghĩ là trùng hợp đâu, cô thản nhiên nói: “Cũng khá là trùng hợp.”

Diệc Thần nhìn Lục Tư Thần như kẻ thù, ánh mắt nhìn về phía cô và Lục Tư Thần sau khi xoay người. Khoảng một trăm tám mươi lần, anh không thể kìm được hơi thở lơ đễnh khi nghe thấy lời chào của cô:

“Anh là bạn trai cũ của Duệ Nhi, phải không?”

Diệc Thần nhìn anh ta chằm chằm, nhấn mạnh từ trước đó.

Lục Tư Thần sau khi nghe xong không có phản ứng gì, nhướng mày sắc bén, bạn trai cũ? Anh ấy hỏi ngược lại cô bằng đôi mắt của mình.

Cô nhún vai, cũng đúng là vậy còn gì?

Hắn thấp giọng cười nhạo, từ khi bị cái đồ vô lương tâm này vứt bỏ, hắn rất ít khi cười, những lần hắn cười đều là khi có mặt cô, hiện tại cũng không có gì ngạc nhiên, hóa ra lại bị Duệ Nhi gán nhãn là bạn trai cũ, không phải anh trai hay gì đó. Điều này khiến anh tự ảo tưởng rằng cô đã từng thích anh dù chỉ một chút.

"Ừ, tôi là bạn trai cũ của Lục Duệ Nhi."

Anh ta so tài với Diệc Thần, Tư Thần dồn hết ánh mắt về phía cô, cô lại nắm lấy tay Diệc Thần:

“Chúng ta về nhà trước đi.”

Diệc Thần rất vui, mặc dù anh đang nghiền ngẫm về người yêu cũ -kẻ đột nhiên xuất hiện, nhưng anh thấy rằng cô quan tâm đến anh nhiều hơn.

Cô không muốn hai đại nhân vật này đối đầu nhau bây giờ.

Cô cười với Lục Tư Thần, “Lần sau nói chuyện đi.”

Diệc Thần nhịn được thở dốc, nắm chặt tay cô, anh biết cổ có quan hệ không bình thường với người trước mặt, và tính chiếm hữu đang chực trào ra trong lòng, anh ấy ghé sát tai cô và nói:

“Không có gì để nói, Nhi, em có thể nói chuyện với anh mà” Vẻ mặt lo lắng được mất của anh ấy rất thú vị, cô tâm trạng vui vẻ nên khẽ trấn an:

“Được rồi, em sẽ nói cho anh biết mọi chuyện, không phải ai khác.”

Khuôn mặt của Lục Tư Thần lạnh lùng, ảm đạm, mặc dù anh ta biết cô đang nói dối Tần Diệc Thần, nhưng hình ảnh như vậy đối với anh là không thể chấp nhận được. Lục Duệ Nhi lớn lên từng chút một dưới mí mắt của anh, và lớn lên dưới sự chăm sóc của anh.

Anh cho Diệc Thần một cái mặt lạnh, tốt bụng nhắc nhở:

“Cẩn thận để không bị cô ấy ăn không còn xương”

Diệc Thần sắc bén nhìn Tư Thần:

“Vậy thì tôi cũng sẵn lòng.” Tôi sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho cô ấy!

Duệ Nhi nhìn thùng thuốc súng giữa bọn họ, thờ ơ, nhìn Lục Tư Thần nói:

“Hẹn gặp lại sau.”

Anh ta phớt lờ cô và đi thẳng về xe của mình.

Diệc Thần xoa xoa bả vai bị Lục Tư Thần cố ý làm tổn thương khi chạm vai, bất mãn than thở, “Anh ta thật lỗ mãng.”

Cô nên cùng anh ta nói vài câu, nhưng trong lòng lại thở dài một hơi. Thực ra là anh thô lỗ đấy, Diệc Thần ngốc nghếch à....