Chương 44: Đơn phương chia tay

Kỳ nghỉ đông vội vã trôi qua, đám học sinh cuối cấp ba được mấy ngày liền hết nhàn nhã lao vào ôn thi đại học lần nữa. Ngay cả khi mới khai giảng, không khí trong lớp cũng không mấy thoải mái, rõ ràng là bài tập nghỉ đông của nhiều người vẫn chưa hoàn thành, khi bước vào lớp, những học sinh đang chăm chỉ viết bài đều nhìn cô với ánh mắt rạng rỡ, nhớp nháp xung quanh năn nỉ cô làm bài tập.

Duệ Nhi gật đầu, "Được rồi, nhưng cậu có thể giúp tôi một việc được không?"

"Giúp tôi với! Lớp trưởng, xin hãy nói điều đó ra!

"Đổi chỗ với tôi"

"Lớp trưởng, cậu đây là ..." Anh ta nhìn vào cô rồi nhìn vào ghế của Diệc Thần:"Cả cậu ấy cũng..."

Cô lắc đầu.

“Không, chỉ chuyển chỗ tôi thôi. Cảm ơn.” Giọng điệu của cô không thay đổi nhiều so với bình thường. Nhưng chỉ cần một vài hành động và lời nói của cô đã khiến anh chàng này cảm thấy mình đã đoán được điều gì đó khó tin. Nhưng anh không nghĩ sâu về điều đó, và vẫn đáp lại bằng một nụ cười.

Lâm Tiếu bước vào từ cửa lớp với cặp sách trên lưng, cô ấy đang ở hàng đầu tiên, nhưng bây giờ có một chiếc bàn khác cạnh chỗ ngồi của cô, Lâm Tiếu có thể nhanh chóng nhận ra một số văn phòng phẩm trên bàn rằng đây là của Duệ Nhi. Đôi mắt lộng lẫy của Lâm Tiếu đặc biệt đẹp khi chúng tỏa sáng.

"Lục Lục, kỳ nghỉ đông có vui vẻ không? Cậu không đăng nhiều về Khoảnh khắc của mình ..."

Lâm Tiếu tất nhiên biết Duệ Nhi sẽ không thiếu những người tán gẫu, cô ấy chỉ củng cố vị trí của mình như một người bạn tốt nhất của Duệ Nhi.

“Tất nhiên là không.”

Cô ấy nói về một chủ đề và Duệ Nhi luôn kiên nhẫn trả lời, cuối cùng, cổ không thể không hỏi điều mà cổ muốn hỏi nhất:

“Tại sao lại đổi chỗ cạnh mình?"

Duệ Nhi nhẹ nhàng trả lời:

"Mình đã đơn phương chia tay" Từ khi ở nhà Diệc Thần trở về, cô không hề gọi lại cuộc gọi WeChat của anh ta. Anh ta quấy rối cô trên bất kỳ phần mềm xã hội nào như một kẻ biếи ŧɦái. Vậy thì hãy để cơn hoảng loạn này cuốn theo và nuốt chửng anh ta. Và tệ hơn...anh thậm chí còn tìm đến nhà cô nhưng anh ta chỉ gõ cửa vài lần rồi bỏ đi khi không có ai trả lời.

Lâm Tiếu dường như đã nghe được cái gì rất lớn, cố gắng hết sức kìm nén khóe miệng, giả bộ buồn bực:

"A? ... Không sao, nam nhân, nếu như cậu muốn ném đi, liền ném đi. Độc thân là hạnh phúc nhất, nhân tiện Lục Lục, mình muốn hỏi cậu vài câu, bây giờ cậu có thời gian không? " Vừa định trả lời thì một giọng nói quen thuộc xen vào:

" Cô ấy không có thời gian. "

Lâm Tiếu sửng sốt một chút, sau đó lộ ra vẻ tức giận:

" Tôi nói chuyện với cậu sao? "

Diệc Thần lạnh lùng liếc nhìn cô bạn này một cái, đừng nghĩ anh không biết ý định đen tối của cô ta khi tiếp cận Duệ Nhi.

Người thanh niên luôn nở nụ cười ngày thường giờ lại ảm đạm đi, bộ mặt kia luôn được các cô gái khác trong trường định nghĩa là đẹp trai và tỏa nắng dường như không hề bị bào mòn đi theo thời gian.

Cô thấy anh ấy không có nhiều phản ứng, lịch sự nói:

“Có chuyện gì vậy? - Bạn cùng lớp Tần"

Là bạn cùng lớp Tần. Không còn là Diệc Thần thân thiết chỉ thuộc về Lục Duệ Nhi.

Anh nắm chặt tay mình một cách thô bạo, những đường gân xanh lộ rõ.

Anh rất cố gắng trấn tĩnh tâm trạng, cũng không muốn những suy nghĩ đen tối kia tiếp tục sinh sôi, anh cười khổ:

“Lục Duệ Nhi, em có thể ra ngoài nói chuyện được không?”

Lâm Tiếu nắm chặt lấy tay cô, như có ý như vậy, cô ấy đã hẹn với Duệ Nhi trước.

Cô liếc nhìn Lâm Tiếu trấn an:

“Mình sẽ về ngay” Sau đó Lâm Tiếu mới miễn cưỡng buông tay ra.

Khi cô và Diệc Thần đi đến một góc nhỏ bên ngoài lớp học, cô không nói một lời, và anh ấy cũng không nói một lời. Nhưng cô thậm chí không muốn làm một nụ cười giả tạo luôn thường trực trên khuôn mặt như mọi khi.

Có vẻ như đang cực kỳ khó chịu với anh ấy.

Anh ta đứng yên trước mặt cô và từ từ quay lại.

"Duệ Nhi"

Gì?”Cô ngước nhìn anh.

Những lời đó thốt ra khỏi kẽ răng của anh, khô khốc và tức giận, “Anh đã làm gì sai?”

Duệ Nhi hỏi:

“Diệc Thần, anh không biết sao?” Cô không muốn chơi trò đoán già đoán non với anh, nhanh nói:

"Hϊếp da^ʍ thật thú vị phải không? Cứ nói đi, muốn làʍ t̠ìиɦ, chơi ma túy kiểu này có thú vị không?"

Cô ấy vừa mới nói gì vậy? Anh ấy chỉ muốn sở hữu cô một cách trọn vẹn.

Chỉ có điều, là nằm ngủ ngoan ngoãn trong vòng tay anh, không chống cự, không thu hút sự chú ý của người khác, thì Lục Duệ Nhi mới 100% thuộc về anh. Tính chiếm hữu kém cỏi của anh ta thường không có cách nào để thể hiện nó, và thủ đoạn tự cho mình là chính đáng của anh đã bị vạch trần một cách không thương tiếc, và bây giờ anh giống như một con chó chết đang cố gắng khơi dậy lòng thương hại của chủ nhân.

Anh ta khoanh chân lại và hành động như một con chó không hung dữ, vẫy đuôi bên cạnh cô, cầu xin sự thương hại. Nhưng không phải như vậy, anh ấy có thể cảm nhận được ý thích của cô gái này quá mỏng và nông, giống như một tờ giấy, chỉ cần bạn chọc nhẹ là nó sẽ vỡ ra.

Anh nhìn cô với một chút hy vọng:

"Đừng chia tay, được không? Anh không thể mất em ... Anh không thể mất em ... em biết đấy ..." Anh ấy chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gục ngã khi yêu một người nào đó cho đến thời điểm này.

Diệc Thần hai mắt đỏ bừng, toàn thân hơi run rẩy, cô nâng tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc như chó hoang của anh:

“Không, tôi không thích người khác nói dối tôi, bạn học Tần à"

Duệ Nhi là một người như vậy... người hoàn thành tiêu chuẩn kép.

Cô có thể lừa dối cảm xúc của người khác, nhưng không thể cho phép một chút dấu vết của người khác lừa dối mình trong mối quan hệ đó.