Chương 7: Khıêυ khí©h

Lần làʍ t̠ìиɦ này thật là thô bạo, cái bụng đói cồn cào khiến cô sững sờ tỉnh dậy, đau đầu nhức óc, thậm chí không còn sức lực để chửi bới, cô rút điện thoại đang sạc ra khỏi giường, và đột nhiên đèn sáng chói mắt, cô nheo mắt nhìn đồng hồ.

Mười một giờ sáng...

Đã có vô số tin nhắn từ con ma dính người Tần Diệc Thần trong lời nhắc trên WeChat. Cô chỉ cần lướt qua nó và thấy rằng hầu hết đều là những chia sẻ hàng ngày vô nghĩa. Cô vừa duỗi người vừa quấn chăn bông, xoa xoa thái dương đau nhức, Lục Tư Thần giờ thực sự là một kẻ mất trí. Khi nhấp vào giao diện WeChat, cô thấy hộp trò chuyện WeChat của mẹ có tin nhắn. Mẹ hỏi cô đã ở đâu, và cô trả lời mẹ vào một giờ sáng sớm. Rõ ràng là lúc đó cô đã ngủ rồi.

... Lục Tư Thần đã làm được.

Cô không ngạc nhiên khi anh ấy biết mật khẩu màn hình khóa. Rốt cuộc, cô cũng đang sử dụng mật khẩu màn hình khóa này khi đang "yêu" anh ấy.

Duệ Nhi mở Wifi uể oải nằm trên giường bắt đầu đọc văn bản pdf, sau khi tiêu hóa vài điểm kiến

thức, cô chợt nhớ ra hôm qua anh ta không đeo bαo ©αo sυ, cô nghiến răng nghiến lợi, nhanh chóng mặc quần áo vào.

Người đẹp đức hạnh Lục Tư Thần đang nấu ăn với chiếc tạp dề quàng qua cổ, nửa trên trần trụi, cánh tay nhẵn nhụi dùng đũa xào bữa ăn. Cô thậm chí còn không có tâm tình cảm kích trước “sự dụ dỗ xinh đẹp” của anh ta, vì vậy liền bước nhanh đến bên cạnh anh ta và hỏi : “Lục Tư Thần, anh cố ý làm vậy sao?”

Lục Tư Thần nhìn xuống cô gái nhỏ:

“Làm sao vậy? "

" ... cố tình không đeo bαo ©αo sυ. "

Anh chợt nhận ra, nhưng vẻ mặt có chút kỳ lạ. Không thể biết đó là sự hài lòng hay thở dài, tóm lại, đó không phải là cảm giác tội lỗi hay gì đó.

Anh cười hả hê và bắt đầu kể về những chuyện cũ:

"À, Tôi đã làm với em nhiều lần lúc trước.... Nhưng bây giờ,tại sao tôi phải cảm thấy có lỗi với em? "

Cô nhìn anh chằm chằm, nhìn dáng vẻ lạnh lùng giả tạo của anh khiến cô muốn bật cười, ngay cả cơn tức giận bốc lên vừa rồi cũng trôi đi, cô xoa xoa eo và bụng, cố gắng xoa dịu cơn đau

"Được rồi, vậy thì em đi, sau này anh không cần tìm em nữa. em thực sự không có gì khiến anh vui vẻ đâu "Ban đầu cô không muốn dây dưa với Lục Tư Thần, nhưng cô đã tự chuốc lấy cái tên" cặn bã " đeo bám không rời này.

Như anh ấy đã nói, anh ấy yêu cô, ngay cả khi cô nói dối anh ấy, xúc phạm anh ấy, và chà đạp tất cả niềm kiêu hãnh và tài năng của anh dưới chân, người này vẫn sẽ vẫy đuôi xung quanh như một con chó, và anh sẽ chỉ ở xung quanh cô khi côkhông thể nhìn thấy anh, tự liếʍ vết thương của mình. Đây là cái giá của tình yêu anh ta dành cho cô.

Lục Tư Thần rõ ràng đặt điểm yếu của mình ở những nơi dễ thấy nhất và yêu cầu cô chăm sóc chúng.

Chắc chắn rồi, sau khi cô nói những lời đó, sắc mặt của Lục Tư Thần vốn không được tốt cho lắm lại càng đen hơn, anh ta có thể vắt mực ra cả khuôn mặt, hai ba bước anh ta bước đến bên cạnh cô, đầy tức giận ôm eo mỏng manh rồi dùng sức ôm chặt con gái vô tâm này vào lòng, Lục Tư Thần cắn cổ Duệ Nhi rồi liếʍ hai lcái.

Anh ta luôn thích tuyên bố chủ quyền theo cách nhàm chán này.

Hơi thở của anh không ổn định, cũng không biết là do lo sợ hay là....

"Duệ Nhi, em dám đi thử không?"

Cô khıêυ khí©h anh:

"Tại sao em không thể đi? Bạn trai em vẫn còn đợi ở trường, và cả hai chúng emthảo luận xem chọn trường đại học nào...."Câu sau tất nhiên là giả, cô không có ý định thảo luận với anh ta chọn trường nào. Cô đây còn không muốn vào cùng một trường đại học với Tần Diệc Thần. Việc Lục Tư Thần trở về Trung Quốc nằm trong dự đoán của cô, bởi vì mối quan hệ của cô với anh ấy quá phức tạp để có thể giải thích bằng một vài từ, chứ đừng nói đến việc cắt đứt sợi dây liên quan bằng một con dao.

Chỉ là thời điểm quay lại của anh ấy không đúng, và đã làm gián đoạn kế hoạch của Duệ nhi ngay lập tức.

Nhưng thật may là anh vẫn như trước… ngoan ngoãn.

Ngay khi nói xong, Lục Tư Thần giống như một con dã thú - nói chính xác hơn, có lẽ đó là con thú sợ người bạn đời của nó bị cướp mất, anh ta trấn áp cô trên bàn ăn, chiếc bát sứ và đôi đũa bạc đều rơi xuống mặt đất vang lên tiếng động giòn tan, cô bị anh ta đè lên mặt bàn lạnh lẽo, chân gần như không chạm được xuống sàn, cô hơi nhướng mày, ngẩng cổ nhìn cái đồng hồ cách đó không xa, lại đưa mắt nhìn về phía Lục Tư Thần:

"Giận?"

Cô nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của anh ấy, còn bản thân anh thì như một con nhện cần mẫn dệt mạng, ảo tưởng cuốn lấy cô gái nhỏ bằng tình yêu của mình.

Lục Tư Thần tay run run nắm lấy cổ của Duệ Nhi, hắn đã rất kiềm chế cảm xúc, hai bên thái dương nổi lên gân xanh .Cô ngoan ngoãn để anh ấy ôm cổ, giống như một chú chim ngoan ngoãn dựa vào lòng bàn tay.

Cô không nói gì, chỉ nhìn anh, như thể đang khuyến khích anh làm vậy, đôi mi dài cong vυ"t khẽ nhúc nhích. Anh ấy giật mình trước biểu hiện của cô, buông tay ra như thể bị bỏng, anh ấy đứng đó, cả người như rơi vào một vòng tròn kỳ lạ nào đó.

Duệ Nhi phá lên cười.

“Em đã nói dối anh, anh trai.”

“Em đề nghị anh mang bαo ©αo sυ vào lần sau,” Cô lắc đầu. rồi nói tiếp:

“Anh biết đấy, em không hề từ chối quan hệ tìиɧ ɖu͙©. Nhưng vì sự an toàn của cả hai chúng ta, có một số việc em nghĩ tốt hơn hết nên đề phòng."

Vừa rồi hắn không dùng nhiều sức, trên cổ Duệ Nhi cũng không để lại dấu vết, dùng tay sờ soạng cái cổ thon thả.Cô đứng đó, nhìn anh ấy thở hổn hển vì cô vẫn mặc chiếc áo phông của anh, bộ quần áo rộng rãi tôn lên vẻ mảnh mai và yếu ớt của người con gái.

Lục Tư Thần nhìn với ánh mắt rất phức tạp, và anh ấy nhanh chóng nhận ra rằng mình đã bị lừa.

Giọng anh ta thô ráp như giấy nhám chà xát gỗ, và anh ta cảnh cáo cô:

"Lục Duệ Nhi, tôi không nghĩ rằng em muốn biết hậu quả của việc nghịch lửa"

Cô không nói gì, chỉ cúi xuống nhặt những mảnh sứ vỡ rồi ném chúng vào thùng rác.

“Ăn được không, em đói.”