Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Gia! Lại Có Điêu Dân Cầu Kiến

Chương 38: Bắt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dịch giả: madokangokngkeck

Là mùi vị kia, Quý Lương gật đầu, sau đó như nghĩ đến cái gì, cảm giác buồn nôn xộc thẳng lên đầu. Nói: "Các ngươi đến kho củi, hay nhà xí gì gì đó xem thử."

"Vâng."

"Đại nhân, mau đến xem, kho củi có một cái động." Tiếng Phạm Lang từ trong kho củi truyền ra.

Quý Lương đi vào trong nhà vừa nhìn, quả nhiên bên dưới đống củi có một cái hố, "Ngươi mang một người xuống xem nó đi thông hướng nào."

"Vâng." Phạm Lang lên tiếng, mang theo một cây đuốc nhảy vào động.

"Đại nhân, đại nhân..." Người điều tra nhà xí đột nhiên kêu lên, "Đại nhân mau tới đây, trong nhà xí có người."

"Ngươi có phải đã sớm biết rồi không?" Sau khi kinh ngạc qua đi, Quý Lương nhìn vẻ mặt lạnh nhạt của Chúc Ti Nam hỏi.

"Sớm đoán được, đại nhanh mau đi đi, bắt được hung thủ rồi kết án luôn." Chúc Ti Nam nói xong liền đi ra gian ngoài của tiểu viện.

"Ngươi không đi ư?"

"Thúi quá, ta đi về tắm rửa trước." Chúc Ti Nam nhíu mày, nhà xí có thêm mùi máu tươi.

"A..." Quý Lương cam chịu số phận, tiêu soái quay về trong sân, nói với nha dịch: "Đi báo cho Ngỗ tác đến."

...

"Trời ạ, người này... sao lại xuất hiện trong nhà xí Diệp gia... Chuyện gì xảy ra..." Người vây xem nhìn thấy một cỗ thi thể được phủ vải trắng được mang ra từ nhà Diệp gia, tản ra mùi tanh tưởi, chẳng qua không rõ đó là mùi thi thể thối rửa hay là mùi phân.

"Quả nhiên là Diệp Xuân làm?"

"Ta nghĩ đúng vậy, bằng không Huyện lệnh đại nhân thế nào lại mang người đến đây lục soát?"

"Ai nha ông trời ơi..., uổng công ta đối tốt với gã như vậy, gã vậy mà gϊếŧ người..."

"Đúng đấy, quá kinh khủng..."

Huyện lệnh đại nhân, thật sự là do Diệp Xuân gây nên sao? Tiểu Xuân không phải là người như vậy, gã có chút nhát gan, hay rụt rè sợ hãi, không thể nào lại đi gϊếŧ người được?" Tô đại nương tiến lên muốn ngăn Quý Lương rời đi.

"Đúng rồi. đại nhân, ở giữa có phải có hiểu lầm gì đó không." Tô Thiên nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của Quý Lương, mặt mũi đầy thẹn thùng, cúi đầy nhỏ giọng nói. Quý Lương nhíu mày, "Đúng sai như thế nào, bản quan tự có chủ ý." Nói xong liền lách người rời đi.

"Đại nhân..." Tô Thiên ngẩn đầu, đôi mắt đầy dịu dàng nhìn chằm chằm bóng lưng tiêu soái của Quý Lương.

"Tiểu Thiên..." Tô đại nương lo lắng.

"Mẹ..." Tô Thiên suy ghĩ một chút nói: "Mẹ, đại ca nửa đêm còn phải bề bộn nhiều việc, sợ không tốt cho sức khỏe, hay mai để ta mang cơm cho đại ca đi."

"Con gái..." Tô đại nương thở dài, như muốn nói lại thôi.

*

Sáng hôm sau, tin tức Diệp Xuân là hung thủ đã truyền ra khắp thị trấn Ngô Đồng.

Mà giờ khắc này, nha dịch vẫn không ngừng tìm kiếm, Diệp Xuân rốt cuộc đi đâu?

Quý Lương từ trên đường cái trở về huyện nha, tới của nha môn thì đυ.ng phải Tô Thiên.

Có lẽ nàng đang đợi ở chỗ này đấy, gặp Quý Lương đi tới thì ngại ngùng tiến lên hành lễ: "Đại nhân."

"Ngươi là?" Quý Lương nghi hoặc, ta nhận biết ư?

"Đại nhân, ta là tiểu muội của Tô Thu, xin hỏi đại nhân, đại ca của ta có ở đây không?" Tô Thiên cẩn thận từng li từng tí nói, ngẫu nhiên vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn sắc mặt của Quý Lương.

Quý Lương đưa mắt nhìn hai tên nha dịch đang canh giữ ở cửa, lại nhìn một chút biểu lộ của Tô Thiên, sau đó không có vẻ gì là nóng nảy nói: "Bản quan không rõ ràng lắm, ngươi có thể hỏi thăm nha dịch thủ vệ." Nói xong trực tiếp tiến thẳng vào nha môn.

"Đại nhân, gần đây diễm phúc thật cạn." Lý Tứ cười trộm.

"Đúng không? Vậy phải chia cho ngươi chút ít rồi." Quý Lương đi nhanh về Vô Hoạn viện, "Chúc sư gia, ta có chuyện muốn nói với ngươi." Vừa nói vừa đẩy cửa bên mái hiên phía tây.

Chỉ thấy Chúc Ti Nam đang mặc một chiếc áo mỏng, từ góc độ của Quý Lương vừa vặn trông thấy cơ bắp l*иg ngực, rất trắng, rất dễ nhìn.

Quý Lương nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng, khá lắm, dáng người tốt như vậy, thật là muốn tự tay kiểm tra.

"Đã xem đủ chưa?" Chúc Ti Nam nhíu mày, động tác lưu loát rất nhanh đã mặc quần áo tử tế, trên mặt có vẻ giận đối mặt với Quý Lương: "Quý đại nhân có cái khẩu vị thật là tốt, hừ."

Quý Lương bị đẩy ra, lui về sau mấy bước, "Thi thể bị mổ bụng bên trong nhà xí kia, đã được xác minh là nhị nương của Diệp Xuân, Diệp Xuân có thể đã chạy vào núi Ngô Đồng, ta đã phái người bao vây núi, rất nhanh có thể bắt được."

"Ân."

"Đúng rồi, việc ở nghĩa trang thế nào rồi?"

"Không có liên quan đến Quái đại gia." Chúc Ti Nam nói xong liền đi ra, lưu lại một mình Quý Lương chẳng biết làm sao.

"Người có thân phận thật là giỏi nha".

"Đại nhân, người đang lẩm bẩm gì đấy?"Lục tẩu chẳng biết lúc nào đã xuất hiện ở sau lưng Quý Lương.

"Lục thẩm, tâm tình ta không tốt, buồn bực, nóng nảy..."

Lục thẩm nhìn quanh bốn phía, nói nhỏ: "Nguyệt sự sắp tới rồi hả?"

"Còn không có đây." Quý Lương lắc đầu, "Lục thẩm, ta bị Chúc sư gia gài bẫy."

Lục thẩm đã sớm biết chuyện này, lo lắng nhìn Quý Lương, thầm nghĩ: Đại nhân luôn luôn đơn thuần, bị Chúc Ti Nam gài bẫy là tự nhiên, nhưng đối với hắn thì có chỗ tốt gì chứ?

"Đại nhân không cần lo lắng quá mức, Chúc sư gia có lẽ cũng không có ác ý." Trực giác của Lục thẩm, Chúc Ti Nam cũng không có tâm mưu hại đại nhân, tình huống hiện thời ngày càng nguy cấp, chỉ dựa vào mỗi đại nhân là không thể giải quyết.

Quý Lương mím môi, thật không có ác ý sao? Nhưng nhìn không thấu, rất đáng sợ.

...

Trong thư phòng, chỉ có mỗi một người là Quý Lương.

"Đại nhân... Đại nhân...." Trương Tam trên đầu còn cuốn băng gạc chạy vội vào thư phòng.

"Đỡ hơn chút nào chưa?" Quý Lương nhìn Trương Tam hỏi.

"Tạ đại nhân quân tâm, đã tốt hơn nhiều." Trương Tam cười ngây ngô sờ lên cái trán đang được bọc kín, "Đại nhân, tối qua đều tại ta, bằng không đại nhân đã sớm bắt được hung thủ rồi."

"Chuyện này không liên quan đến ngươi." Quý Lương nhẹ giọng nói, lại rót một chén trà đưa cho gã: "Ngồi đi, uống ngụm trà." Trong lời nói mang theo ý không được phép từ chối.

"Tạ đại nhân." Trương Tam dè dặt ngồi xuống một chiếc ghế bên cạnh, cúi đầu.

"Đêm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

"Bẩm đại nhân, ta vốn ở trong bóng tối theo dõi Diệp Xuân, thấy gã ở ngõ Thanh Y đánh bất tỉnh một phụ nhân rồi đặt lên xe đẩy mang đi. Ta lo lắng gã hại vị phu nhân kia, bèn vội tiến lên ngăn cản...Thực có lỗi với đại nhân, ta đã phá hủy kế hoạch của ngài, còn để cho gã chạy mất." Trương Tam ảo não, chỉ hận thời gian không thể quay ngược lại.

Quý Lương cười trấn an: "Ngươi không cần phải để trong lòng, bọn Tô bộ đầu đang lục soát trên núi Ngô Đồng, rất nhanh sẽ bắt được gã thôi."

"Đại nhân, nếu ta để tâm nhiều hơn vào căn nhà rách nát kia, chuyện này cũng đã không xảy ra." Trương Tam thẹn đỏ cả mặt, "Đều tại ta nhát gan, không chịu xem xét cẩn thận."

"Trương Tam, ngươi có nhớ tình trạng Diệp Xuân khi đó thế nào không? Đại loại như liểu lộ, hay động tác?" Quý Lương đã hỏi qua Chu phu nhân, nàng ta chỉ lo khóc, căn bản không nhìn thấy được gì.

Trương Tam nhớ lại, "Lúc ta đi phía sau gã, cảm thấy gã dường như đang kiềm chế gì đó, không ai muốn tới gần hắn. Đêm qua lúc gã đi đổ phân, bộ dạng hùng hỗ, động tác trên tay cực kỳ thô lỗ. Gã ở bên ngoài của hàng thợ may đợi lúc Chu phu nhân đi ra, canh lúc nàng đang đóng cửa tiệm thì dùng một cây côn gỗ vốn để quấy nước gạo đánh vào gáy nàng." Trương Tam dừng lại một chút rồi tiếp tục nói: "Gã giống như đã biết ta ở phía sau, ngay lúc ta vừa đến gần thì cho ta một gậy vào trán."

"Sợ là gã đã thấy cái bóng của ngươi." Quý Lương suy đoán.

"Đại nhân, tên Diệp Xuân kia rất nóng nảy, tức giận, gã thực sự muốn gϊếŧ Chu phu nhân." Trương Tam bổ sung.

"Còn nhớ cái gì đặc biệt nữa không?"

Trương Tam lắc đầu, thật sự nghĩ không ra.

"Không thể nghĩ ra thì thôi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi trước." Quý Lương mím môi tiếp tục suy tư.

Cái tên Diệp Xuân có có nội tâm rất phù hợp với phạm trù của một gã tội phạm gϊếŧ người biếи ŧɦái, dưới kí©h thí©ɧ bên ngoài nảy sinh ý đồ phạm tội, nhưng nhân cách của gã lại có chỗ thiếu sót, quá mức thiếu khả năng khống chế. Kí©h thí©ɧ và hoàn cảnh giống nhau đều có thể thúc đẩy gã gây án, đánh mất khả năng tự khống chế, du͙© vọиɠ mãnh liệt, cho nên sẽ áp dụng một loạt các mách khóe để thực hiện hành vi phạm tội.

Nhưng có cảm giác nếu Diệp Xuân thực sự là hung thu gϊếŧ người, kết hợp với bối cảnh thân phận của gã, lại giống như người có tính cách phân liệt, hoặc là tinh thần phân liệt ngắt quãng(*)?

(*) có thể hiểu là lúc bệnh lúc không

Quý Lương chẳng qua chỉ suy đoán, nàng cũng không am hiểu phân tích những thứ này, chẳng qua chỉ yêu thích truyện trinh thám thôi.

Giữa trưa, trời nắng chang chang, phía sau nghĩa trang là núi Ngô đồng, tiếng ve kêu râm ran bốn phía.

Lưu Võ gỡ túi nước bên hông uống ừng ực vài miệng, "Lão đại, núi lớn như vậy, gã có thể chạy đi đâu?"

"Cứ theo hướng kia mà đuổi theo, đừng để gã chạy thoát, mọi người phải chú ý đến những sơn động mà người có thể ẩn nấp." Tô Thu chỉ vào cành lá bị bẻ gãy, ánh mắt u ám nhìn cách rừng Ngô Đồng gió thổi không lọt.

"Vâng..." Trương Tam rút yêu đao, trái phải chém cành lá, cận thận từng li từng tí đi lên núi.

Gió phất qua, rừng núi âm u.

"Lão đại, ai cũng nói Ngô Đồng có chuyện ma quái xảy ra, lỡ như..." Phạm Lang có chút sợ hãi, mỗi lần đi nghĩa trang đều là thách thức với gã đấy.
« Chương TrướcChương Tiếp »