Chương 38

Cỏ xanh um tùm, mặt trời về Tây…

Không biết bây giờ đã là giờ nào ở ngoài trận, ta chỉ cảm thấy vượt qua ba cửa ải này dài như hết nửa đời người…

Con đường dưới chân chúng ta dần trở nên gập ghềnh dốc đứng, ngẩng đầu lên lại thấy một ngọn núi cao hiểm trở cắm thẳng vào mây. Không có tiên lực trợ giúp, chúng ta chỉ có thể trèo lên bằng cả tay lẫn chân. Mới trèo được một lát, chân và tay đã thấy nhức mỏi. Ta lo Tinh Trầm không có nội đan, không chịu nổi sự tra tấn này, bèn thì thẩm hỏi hắn có muốn nghỉ một lát rồi đi tiếp không.

Ai ngờ mặt hắn sầm lại ngay, trèo còn nhanh hơn ban nãy.

Chúng ta trèo một lúc, nghỉ một hồi, tới khi gắng gượng lên tới đỉnh núi thì đã không đếm nổi số lần nghỉ ngơi. Bởi vì tốn quá nhiều thời gian cho đoạn đường này, nên phải trèo hết một buổi tối.

Khi Tinh Trầm túm hai đứa ta tới đỉnh núi, thì mặt trời tròn xoe cũng nhô lên khỏi biển bằng đằng xa đúng lúc ấy. Mây đỏ xán lạn phủ đầy trời Đông, ta và Mạn Mạn sư tỷ lại như hai con chó cỏ, nằm oặt ra đất thở hồng hộc. Tinh Trầm thong thả đi đến cạnh vực sâu, ngồi xuống đối mặt với cảnh mặt trời mọc trên nền biển rộng. Nếu không thấy cái mặt trắng bệch của hắn, thì chắc hẳn kẻ khác sẽ tưởng hắn tản bộ lên đây như đi trong sân vắng…

Mạn Mạn sư tỷ xòe đôi tay chi chít vết thương cho ta xem. Không nhìn thì chẳng sao, nhưng vừa chạm mắt, bỗng dưng ta lại thấy tay mình cũng đau khủng khϊếp. Ta cúi đầu xuống, cũng thấy tay mình toàn những vết trầy nông sâu đủ kiểu, nhức nhối như bị lửa đốt…

Mạn Mạn sư tỷ thở than: “Thảo nào con đường tu đạo của người phàm lại khó khăn. Ta là tiên linh 300 tuổi, tới hôm nay mới biết khổ nhọc là gì…”

Ta thấy sư tỷ mặt xám mày tro, tự biết chắc hẳn mình cũng tơi tả như thế. Ta lại nhìn Tinh Trầm ngồi cạnh vách đá, trông hắn vẫn toát ra khí chất như ngọc tựa lan. Bộ quần áo hắn mặc đã rách bươm vì bị cỏ cây sát vách núi cào phải, y như dân chạy nạn… Nhưng phần sau lưng thì vẫn đẹp như trước…

Lòng ta bỗng miên man cảm xúc. Hóa ra sinh ra trong xác phàm thì sẽ phải chịu khó khăn gian khổ trên mỗi bước đường đời. Một con sông lớn, một vách núi cao, có lẽ sẽ là lạch trời mà cả kiếp người không thể vượt qua nổi.

Hồi tưởng lại quãng đường từ khi vào mê trận đến giờ. Từ chặng đầu ánh máu bóng đao khiến người ta hú hồn, tới nỗi khổ đi đường bình thường ở chặng cuối, ta chợt cảm thấy quả thực ải sau khó hơn ải trước. Đến cửa ải cuối cùng này, nếm trải nỗi gian truân chân thật của người phàm, bấy giờ ta cũng giống Mạn Mạn sư tỷ, sống đến hôm nay mới biết khổ cực là gì…

Thảo nào trên đời lại có nhiều tăng lữ khổ hạnh. Chắc hẳn họ đã biết rằng, chỉ khi đặt bản thân vào hoàn cảnh của kẻ khác, họ mới có thể trải nghiệm được rõ ràng cái tâm từ bi.

Không biết có phải mê trận dẫn chúng ta đi con đường này, là vì hy vọng chúng ta cũng phần nào hiểu được điều này không…

“Đói…”

Sư tỷ lẩm bẩm.

“Khát…”

Ta li3m đôi môi khô khốc.

Tinh Trầm quay đầu lại liếc nhìn chúng ta, đứng dậy rời khỏi vách đã, đi về phía một khoảng rừng rậm cách đó không xa. Chỉ một lát sau, giọng hắn vọng ra từ trong rừng: “Trong này có nước.”

Ta và Mạn Mạn sư tỷ nghe vậy là tỉnh táo liền, vội chịu đựng cơn nhức mỏi trên cơ thể, bò dậy khỏi mặt đất, đỡ nhau thất tha thất thểu chạy vào rừng. Cánh rừng này nhìn từ bên ngoài thì sum sê, nhưng vào trong mới phát hiện chỉ có một vòng cổ thụ chọc trời bên ngoài, bên trong lại là một khoảng đất bằng khoáng đạt, được phủ thảm cỏ non xanh rì. Ở giữa thảm cỏ là một suối nguồn trong vắt, ồ ạt đổ nước ra ngoài, tạo thành một dòng chảy lóng lánh sóng nước giữa khoảng đất.

Tinh Trầm ngơ ngẩn đứng trên cỏ xanh, nghỉ chân không bước tiếp.

Ta và Mạn Mạn sư tỷ đi đến trước mặt hắn, nhìn theo mắt hắn, thấy một bóng người quỳ bên suối, chính là Tễ Nguyệt sư huynh.

“Tễ Nguyệt sư huynh đang làm gì thế nhỉ…”

Chúng ta nhìn anh ta một lát, nhưng không thấy anh ta động cựa gì, chỉ quỳ yên bên suối, một tay ngâm dưới suối, cúi đầu như chìm trong suy tư…

“Tễ Nguyệt sư huynh…”

Ta không nhịn được, cất tiếng gọi anh ta, anh ta cũng không phản ứng lại.

“Sư huynh, chẳng lẽ trong dòng nước này có gì kì quặc chăng?”

Ta bất an hỏi Tinh Trầm.

Hắn gật đầu: “Nếu ta đoán không nhầm, thì chắc hẳn đèn hoa sen nằm trong con suối này.”

Nghĩ đến việc thử thách cuối cùng nằm ngay trước mắt, cơ thể đang căng thẳng của ta không còn thấy đau đớn nữa. Ta kéo tay áo Tinh Trầm tính đi lên trước: “Sư huynh, còn chờ gì nữa, lấy đèn hoa sen cho sớm, về nhà ăn uống phủ phê, rồi ngủ ba ngày ba đêm thôi…”

Tưởng tượng đến chiếc chăn gấm mềm mại thơm nức của ta, điều ấy còn khiến ta vui hơn cả việc tự tay tháo được đèn hoa sen…

Tinh Trầm lại ngập ngừng không bước tiếp. Bị ta túm tay, hắn mới miễn cưỡng đi tới bên bờ suối. Quả nhiên đúng như lời hắn nói, đèn hoa sen ở ngay trong nước. Con suối trong này rất nông, mặt nước cũng không rộng, vươn tay vào là hái đèn ra được ngay.

Trông dễ dàng thế này, lại làm lòng người cảm thấy bất an…

Ta ngồi xổm xuống cạnh Tễ Nguyệt sư huynh, quơ quơ tay trước mặt anh ta, thì thào gọi anh ta: “Này, Tễ Nguyệt sư huynh, huynh tỉnh dậy đi…”

Tinh Trầm xách ta ra ngay, tự ngồi xổm xuống, tặng Tễ Nguyệt một cái bạt tai giòn giã vang rền. Tễ Nguyệt sư huynh bụm mặt nhảy dựng lên, hoảng loạn gào thét: “Phụ hoàng, người đừng đi, phụ hoàng, người đừng đi…”

Anh ta vừa kêu lại còn vừa khóc, khóc một lát, anh ta bỗng cảm thấy hình như có gì đấy sai sai. Anh ta vuốt nửa bên mặt sưng húp vì bị Tinh Trầm tát, sửng sốt hồi lâu mới nhận ra vừa có chuyện gì.

“Thằng mất dạy, dám đánh ta…”

Anh ta vung nắm tay nhào về phía Tinh Trầm, hai người lập tức lăn xả quần ẩu ngay.

Ta nhìn cảnh tượng cứ 2-3 hôm lại trình diễn một lần này, cảm thấy chán chẳng buồn chết. Ta với Mạn Mạn sư tỷ mỗi người đứng một bên, cố gắng tách họ ra. Mạn Mạn sư tỷ giữ Tễ Nguyệt sư huynh còn định nhào lên tiếp, khuyên nhủ luôn mồm: “Sư huynh, chớ có kích động, chớ có kích động. Ban nãy huynh như trúng tà vậy đó, một mực đòi nhảy sông tự vẫn. Tinh Trầm sư huynh gọi kiểu gì huynh cũng không tỉnh lại, đành phải đánh cho huynh tỉnh…”

Ta nhìn lướt qua con suối còn chưa sâu tới đầu gối, lặng lẽ ngậm cái miệng chuẩn bị ba hoa phụ họa lại…

Sư tỷ là trùm diễn xuất, một thân một mình cũng có thể gánh cả vở tuồng. Chân tỷ ấy lảo đảo, trông như chực chờ sắp ngã. Tỷ ấy tiếp tục bốc phét bậy bạ bằng vẻ mặt chân thành: “Sư huynh, cảnh ban nãy hãi hùng khϊếp vía lắm ấy. Nếu không nhờ Tinh Trầm sư huynh ra tay tương trợ, thì quả thực không dám tưởng tượng hậu quả sẽ thế nào. Huynh vừa đòi chết đòi sống, vừa khóc lóc sướt mướt kể lể…”

Tinh Trầm nhắm mắt lại, thật sự không thể nhìn nổi. Mí mắt ta cũng giật đùng đùng, chỉ muốn che quách tai mình đi…

Tuy rằng sư tỷ khuyên vớ va vớ vẩn thảm không nỡ nhìn, nhưng thần kỳ làm sao lại làm nguôi hứng đánh nhau của Tễ Nguyệt. Anh ta tức tối tới nỗi nhảy cao ba thước, dữ tợn quát lên: “Mẹ nó, ai khóc lóc sướt mướt chứ…”

Sư tỷ xua tay giải thích: “Muội nói lộn, nói lộn ạ. Sư huynh anh minh thần võ, làm sao lại khóc lóc sướt mướt như đàn bà con gái được. Sư huynh phải là lệ nóng cuồn cuộn, máu cứng tình mềm…”

Huyệt thái dương của Tinh Trầm giần giật, hắn quay đầu nhìn ra chỗ khác, nhắm mắt làm ngơ…

Ta thấy e là Mạn Mạn sư tỷ sắp thụi Tễ Nguyệt một đòn hiểm, vội cố cấm ăn xôi đi lên nói xen vào: “Tễ Nguyệt sư huynh, ban nãy sao huynh không hái đèn hoa sen ạ, chẳng lẽ có gì kỳ quặc ở trong nước ư?”

Mạn Mạn sư tỷ cảm kích liếc ta, vội luôn mồm hùa theo: “Đúng ạ, đúng ạ, đúng ạ…”

Tễ Nguyệt sư huynh tức tới nỗi ngực phập phà phập phồng, rít mấy chữ từ kẽ răng: “Ban nãy các cô đã nghe thấy ta nói gì?”

Nhìn biểu cảm ấy của anh ta, hình như anh ta có ý định gϊếŧ người diệt khẩu đây, chúng ta vội nói: “Không nghe thấy gì ạ, không nghe thấy gì hết ạ…”

Tinh Trầm thình lình hỏi: “Huynh nhìn thấy phụ hoàng ư?”

Mặt Tễ Nguyệt sư huynh tím đen, anh ta trừng mắt nhìn Tinh Trầm một lúc lâu rồi mới cắn răng trả lời: “Ngươi còn có mặt mũi đề cập đến người ư?”

Tinh Trầm buồn bã hỏi: “Có phải vì chạm vào nước suối này không?”

Sát khí trên mặt Tễ Nguyệt sư huynh càng đậm đặc hơn, anh ta siết chặt nắm tay, hằn học nhìn Tinh Trầm. Ta trông hai anh em đang giương cung bạt kiếm, dần phát hiện hình như người Tễ Nguyệt sư huynh đang run khe khẽ. Đột nhiên, anh ta sụp xuống bờ suối, quỳ rạp gào khóc: “Ta không nên nói với người, ta không nên nói với người mi đang ở đâu. Nếu người không biết, thì sẽ không đi tìm mi. Người sẽ không phải chết vì mi. Phụ hoàng sẽ không chết vì mi…”

Ta và Mạn Mạn sư tỷ như bị sét đánh, kinh ngạc ngay đơ như hai khúc gỗ.

Tễ Nguyệt sư huynh vừa khóc vừa mắng: “Mi đúng là đồ sao chổi, hại chết phụ hoàng, làm mẫu hậu tức điên, sao mi còn có mặt mũi tồn tại…”

Tinh Trầm đứng im lìm, mặc cho anh ta chửi bới. Khuôn mặt vốn tái nhợt giờ đã lại càng mất màu máu…

Về lý thuyết, chuyện nhà người khác, chúng ta không nên xen vào. Nhưng Tễ Nguyệt sư huynh trút giận thế này thì vô lý quá. Gì mà “Mi là đồ sao chổi”, rồi còn “Sao mi còn có mặt mũi tồn tại…”

Câu này nghe cứ như Tinh Trầm không phải là con của phụ hoàng hắn vậy…

Như thể người mất phụ hoàng, chỉ có mình Tễ Nguyệt…

Cha hiền bảo vệ con, ấy là chuyện đương nhiên ở đời. Tuy ta không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra hôm ấy, nhưng ta cực kỳ tin tưởng rằng, nếu người gặp nguy hiểm hôm đó là Tễ Nguyệt, phụ hoàng anh ta cũng sẽ bảo vệ anh ta chu toàn. Nghe Tễ Nguyệt đứt quãng tiết lộ ngọn nguồn câu chuyện, người chịu dày vò nhiều nhất mấy năm qua, rõ ràng là Tinh Trầm. Tễ Nguyệt lại cứ cố chấp lặp đi lặp lại chuyện này để tra tấn hắn…

Huống hồ bây giờ là lúc nào rồi, đèn hoa sen ở đấy sao không nghĩ cách hái đi, lại còn nội chiến trước…

Ta thầm thêm can đảm cho mình, đứng chắn trước Tinh Trầm: “Tễ Nguyệt sư huynh, phụ hoàng huynh qua đời, hôm nay huynh khổ sở thế nào, thì Tinh Trầm sư huynh cũng khổ sở thế ấy. Huynh hà tất phải nhắc lại chuyện này để tra tấn huynh ấy. Bây giờ còn cửa ải cuối cùng cần vượt qua, nếu huynh bỏ cuộc, thì tùy huynh thôi. Chúng tôi còn việc bận, không nghe huynh khóc lóc nữa…”

Tễ Nguyệt đột nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc không tin nổi nhìn ta, “Cô… Cô, lấy đâu ra gan…”

“Cha mẹ tôi cho tôi gan đấy, không phục thì huynh tìm họ đi. Năm đó phụ hoàng huynh liều mình cứu Tinh Trầm sư huynh, nhất định luôn mong muốn huynh ấy được sống thật tốt, sống trọn từng ngày. Nếu tôi là phụ hoàng huynh, thấy đứa con mình vất vả lắm mới cứu sống được cứ hai ba hôm lại bị huynh tra tấn, chắc chắn sẽ tức điên lên ở nơi chín suối. Uổng cho huynh lớn hơn huynh ấy bao nhiêu tuổi, mà gia đình xảy ra biến cố, lại không cáng đáng giúp em, cả ngày chỉ biết mặt nặng mày nhẹ với em mình. Huynh bắt huynh ấy gọi mình là anh mà không thấy xấu hổ hay sao?”

Tễ Nguyệt sửng sốt vì bị ta vặc lại, siết nắm tay răng rắc, mãi mà không nói nên lời.

Ta thấy quả đấm của anh ta đáng sợ quá, bèn gắng trấn tĩnh bản thân, kéo tay áo Tinh Trầm đi vòng qua suối, dừng lại ở bờ đối diện, cách xa Tễ Nguyệt sư huynh một chút. Nếu anh ta đột nhiên nổi khùng, ta vẫn có cơ hội chạy trốn được.

Tinh Trầm kệ cho ta kéo, bảo đi thì đi, bắt dừng thì dừng. Lúc dừng lại rồi, hắn cúi đầu nhìn ta, ánh mắt chuyên chú không coi ai ra gì, như thể mặt ta dính nhọ chỗ nào vậy.

Ta cọ cọ mặt bằng tay áo…

Hắn lại bỗng nhiên cười. Không phải cười khẩy, không phải cười nhạo, không phải khịt mũi cười, không phải cười xấu xa, không phải cười ác độc, không phải cười trộm, không phải cười như có như không, không phải một nụ cười đảo mắt một cái là tan biến, không phải bất kỳ kiểu cười nào mà ta từng thấy trên mặt hắn trước đây…

Nụ cười này bắt đầu từ khóe môi, lan thẳng tới đáy mắt, lưu luyến rạng ngời, bằng phẳng tĩnh lặng.

Ta không gọi được tên kiểu cười này. Nếu phải miêu tả, thì ta cảm giác nó rất giống một hành lang cô độc, giữa đồng tuyết hoang vu dưới bóng trăng đơn côi, bỗng nghe thấy một tiếng thét dài quen thuộc.

Tay áo ta khựng lại trên má. Ta ngơ ngác nhìn hắn, bỗng cảm thấy ngây ngẩn không phân biệt nổi mình đang gặp ma quỷ, hay được thấy thần tiên trên trời…

Hắn thấy ta không lau, thì vươn tay nhẹ nhàng cọ cho ta…

[HẾT CHƯƠNG 38]