Chương 40

Sau khi các đệ tử Lưu Ba kết thúc hội hè về hết, ta kể lại quá trình phá trận cho sư phụ và sứ giả hộ đăng nghe, rồi lại đặt đèn hoa sen lên trụ thông thiên lần nữa theo lời sư phụ, nhìn sư phụ lập tầng tầng lớp lớp phù chú bảo vệ, đến đây mới tính là xong.

Vì mê trận làm hao tổn rất nhiều sức lực, nên sư phụ lệnh cho chúng ta nghỉ ngơi mười ngày rồi hẵng đi núi Tu Di.

Ngày mai các sứ giả hộ đăng tới từ Tây Thiên sẽ khởi hành trở về nghe lệnh, chỉ có một vị ở lại để đưa chúng ta lên núi Tu Di vào mười ngày sau.

Đến lúc từ biệt sư phụ và nhóm sứ giả hộ đăng, thì ta đã đứng không nổi nữa. Sở Dao tiên quân vô cùng chu đáo, ngài đợi cho tới tận khi ta xong hết mọi chuyện, đưa ta về đến kết giới trước đỉnh Thần Chung. Trước khi chia tay, ngài còn tặng ta một viên đan tỏa hương ngào ngạt, nói là dùng để tu bổ tiên lực, thấy ta nuốt rồi thì mới lưu luyến rời đi.

Ta nói lời tạm biệt Sở Dao tiên quân, bay về đỉnh Thần Chung. Bấy giờ đã quá nửa đêm, khoảng sân hoa thơm nức mũi im ắng, chỉ có ánh nến tù mù từ cửa sổ phòng Tinh Trầm.

Ta bụng bảo dạ, sao cha nội này còn chưa đi nghỉ? Nhưng giờ mệt tới nỗi chẳng thèm nghĩ nhiều nữa, ta về thẳng phòng mình luôn. Tiểu Thạch Lựu và Thiên Thanh đã chuẩn bị xong nước tắm cho ta. Ta cởi bộ xiêm y bẩn thỉu rách tươm ra, ngâm mình trong làn nước ấm rải những cánh hoa rực rỡ, thoải mái tới độ nhắm hai mắt lại.

Hai đứa con nít ríu rít hỏi linh ta linh tinh, ta chẳng nghe được câu nào, thϊếp đi chỉ trong chớp mắt…

Không biết hai đứa phải tốn bao nhiêu sức lực mới lôi được ta ra khỏi nước, rồi lại mang ta lên giường, còn lau khô tóc giúp ta, vấn một búi tóc lỏng cho ta, bôi cao thơm khắp người ta, rồi mới nhét ta vào trong chăn. Giữa lúc đang mơ màng, ta chỉ cảm nhận được loáng thoáng những việc ấy. Nhưng cơn mệt mỏi tựa như một ngọn núi lớn có sức lực ngàn quân, đè nghiến ta khiến ta không thể động đậy. Ta đành thuận theo nó, ngủ tới khi trời đất chẳng còn…

Lúc thức dậy, ta không rõ hôm nay là biết hôm nao, sửng sốt hồi lâu mới dần định thần lại được. Ta chống cánh tay ngồi dậy, bỗng nghe thấy những tiếng bước chân thình thịch vọt vào từ ngoài cửa. Tiểu Thạch Lựu phồng cái bụng tròn xoe trèo lên giường ta, thở phào một hơi dài thượt: “Tỷ tỉnh lại rồi, Thiên Thanh nó sợ tới mức khóc lóc mấy hôm đấy…”

Ta hoang mang xoa thái dương, chỉ ngủ lâu một tí thôi chứ gì, làm sao phải sợ đến nỗi khóc nhè Con nhóc Thiên Thanh này cũng đa sầu đa cảm thật, bình thường ngồi ngắm hoàng hôn đêm muộn bên cửa sổ, nó cũng có thể khóc như hoa lê dính mưa, cái tính này… Cái gì… Khóc mấy hôm?

Ta kinh ngạc hỏi: “Ta ngủ mấy ngày rồi?”

Tiểu Thạch Lựu giơ một bàn tay quơ quơ trước mặt ta: “5 ngày á…”

5 ngày… Thế thì nhiều thật. Thảo nào sư phụ lại kêu chúng ta nghỉ ngơi 10 ngày. Mê trận này quả thực làm hao tổn sức lực người ta quá đáng…

“Gã bên đối diện đã tỉnh chưa?”

Ta thuận miệng hỏi.

Tiểu Thạch Lựu lắc đầu: “Vẫn chưa tỉnh ạ, mấy hôm nay Bạch Chỉ tiên quân luôn sắc thuốc, bón cho Tinh Trầm điện hạ một bát to mỗi ngày, mà vẫn chưa thấy ngài ấy tỉnh lại…”

Ta vội đứng dậy, mặc quần áo rửa mặt qua loa rồi qua phòng Tinh Trầm thăm hắn. Ta đến trước cửa phòng hắn, vì biết hắn còn ngủ, nên ta nhẹ nhàng đẩy cửa phòng, đi thẳng vào luôn.

Không ngờ Cảnh Húc sư huynh cũng ở trong phòng hắn. Huynh ấy đang ngồi trên chiếc ghế kế mép giường, cúi đầu đọc một quyển sách.

Cảnh Húc sư huynh nghe được tiếng động ngoài cửa, ngẩng đầu thấy là ta, cười nhẹ nói: “Muội tỉnh rồi à.”

Ta hơi câu nệ gật đầu với Cảnh Húc sư huynh. Cảnh Húc sư huynh có vẻ cũng hơi ngượng ngùng, huynh ấy cứ buông lơi rồi lại nắm chặt, nắm chặt rồi lại buông lơi quyển sách trong tay.

Ta chỉ người đang ngủ trên giường, thì thào hỏi: “Tinh Trầm sư huynh… vẫn chưa tỉnh sao ạ?”

Cảnh Húc sư huynh gật đầu, chút âu lo hiện lên giữa hai hàng lông mày, “Nghe Bạch Chỉ tiên quân nói đêm hôm ấy thằng bé vừa về đã sốt mơ hồ, mấy hôm nay cứ sốt cao mãi không hạ, không rõ nó đang ngủ hay đang hôn mê…”

Huynh ấy vừa nói vừa áp mu bàn tay lên trán Tinh Trầm, vẻ lo lắng trên mặt càng đậm nét hơn.

Tinh Trầm như thể cảm giác được có người đang sờ hắn, hắn trở mình nghiêng ra ngoài, hàng mày đẹp hơi nhíu lại, lầu bầu một tiếng: “Đồ ngốc…”

Cảnh Húc sư huynh ngẩn người, quay đầu liếc ta với thần sắc phức tạp.

Ơ hay… ha ha… nhìn muội làm gì…

Trên đời có trăm triệu ngàn đứa ngốc, chưa chắc đã phải đứa này đâu…

Ta đang định hỏi tiếp tình hình mấy bữa nay của Tinh Trầm, cửa phòng đằng sau bỗng kêu đánh két. Bạch Chỉ tiên quân bưng bát thuốc run rẩy đi đến, thấy ta đứng trong phòng thì vô cùng tức tối lườm ta cháy cạnh, thờ ơ nói: “Cô tỉnh nhanh gớm nhỉ…”

Ta đi tới mép giường theo Bạch Chỉ tiên quân, cẩn trọng hỏi lão: “Huynh ấy còn phải ngủ bao lâu nữa ạ?”

Bạch Chỉ tiên quân lừ mắt nhìn ta: “Cái này cũng khó nói lắm. Ngày ấy ta khuyên nhủ đủ đằng, rằng mê trận kia không phải chuyện đùa, người thường đi vào chẳng bao lâu là sẽ không chịu nổi, người có tiên lực mạnh mẽ vào đó cũng bị trớt một lớp da. Giờ sức ngài ấy đến đâu chứ, chẳng lẽ chính mình lại không hiểu rõ? Ta thấy tiểu điện hạ chẳng những bị hao tổn sức khỏe, mà đầu óc cũng hỏng hóc rồi. Hôm ấy cô vừa dụ ngài ấy, là ngài ấy như bị ma làm.”

Ta chảy mồ hôi hột, chẳng trách Bạch Chỉ tiên quân vừa thấy ta là mặt nặng mày nhẹ, hóa ra là đang giận ta…

Lòng ta cực kỳ áy náy, vừa áy náy lại vừa cảm thấy hơi ấm ức. Mấy câu oán trách của Bạch Chỉ tiên quân đúng là chẳng phân xanh đỏ trắng đen, lão nói cứ như việc Tinh Trầm vào phá mê trận chỉ là vì ta vậy…

Cảnh Húc sư huynh đứng dậy khỏi ghế, đi đến trước giường nâng Tinh Trầm dậy, dựng hắn tựa vào chiếc gối mềm ở đầu giường thật cẩn thận. Huynh ấy nhận bát thuốc từ tay Bạch Chỉ tiên quân, cầm trong lòng bàn tay thử độ ấm.

“Dạo này phải phiền tiên quân săn sóc ngày đêm, thật sự vô cùng cảm kích.”

Mỗi khi huynh ấy cất lời, thì luôn tựa như mưa thuận gió hoà, khiến trái tim người khác cảm thấy ngọt ngào thanh mát. Bạch Chỉ tiên quân nghe xong quả nhiên mày thư mắt thái, quên tuột mất chuyện quở trách ta.

Ta cảm kích liếc nhìn Cảnh Húc, duỗi tay nhận bát thuốc huynh ấy đang cầm: “Để muội làm cho ạ…”

Cảnh Húc sư huynh cười gật đầu với ta, ánh mắt ấm áp như cái nắng sau trưa, nhìn mà thư thái lòng người. Những khoảnh khắc rải rác trong ký ức của Tinh Trầm chợt hiện lên trong đầu ta, chẳng hiểu sao một câu lại bật ra từ đáy lòng ta: “May mà huynh ấy còn có huynh…”

Dưới sự trợ giúp của Cảnh Húc sư huynh, ta vụng về bón hết bát thuốc cho Tinh Trầm. Bạch Chỉ tiên quân cầm bát thuốc về rồi cáo từ rời đi. Ta cũng chào tạm biệt Cảnh Húc sư huynh, rề rà theo sau Bạch Chỉ tiên quân. Đi được được vài bước, ta lại cảm thấy lòng mình như bị siết chặt, bất giác ngoái đầu nhìn Tinh Trầm ở trên giường.

Cảnh Húc sư huynh bỗng nhiên gọi ta lại từ đằng sau: “Tiểu sư muội…”

Ta lập tức dừng bước, xoay người: “Sư huynh còn muốn dặn dò gì ạ?”

Cảnh Húc sư huynh cười nhẹ với ta: “Nếu không yên tâm, thì muội ở lại thêm lát nữa đi.”

Ta cảm kích gật đầu, lại quay về mép giường.

Cảnh Húc sư huynh gật đầu khẽ với Bạch Chỉ tiên quân đang cất bước ra khỏi cửa, đứng dậy xách ghế tới cho ta. Ta cảm tạ sư huynh, ngồi xuống cạnh huynh ấy, lại tỉ mỉ nhìn Tinh Trầm vài lần.

Cảnh Húc sư huynh đột nhiên mở miệng nói: “Ta còn chưa chúc mừng muội hái được đèn hoa sen, trở thành sứ giả truyền đăng.”

Ta khiêm tốn phẩy tay với huynh ấy: “Nhờ may mắn thôi ạ…”

Cảnh Húc sư huynh nói: “Đêm hái được đèn hoa sen, ta cũng ở đấy lúc muội thuật lại tình hình vượt ải phá mê trận cho sư phụ và sứ giả hộ đăng. Bốn cửa ải mà các muội trải qua lần này khó hơn những ải lần trước của chúng ta rất nhiều. Cửa thứ ba còn xuất hiện tình huống ngoài ý muốn, hôm sau sư phụ đã tự vào trận để bái kiến Nhược Thủy tiên tử, tìm hiểu tình hình hôm đó…”

Ta nghe Cảnh Húc sư huynh nhắc tới cửa thứ ba, lòng hiếu kỳ vốn đã kiềm chế thành tro trong tim lại bùng cháy, bèn thử thăm dò: “Tụi muội xem gương Ba Thước của Nhược Thủy tiên tử, thấy cảnh Tinh Trầm sư huynh… bị phạt ở từ đường trong cung Tử Vi…”

Cặp mắt ôn hoà của Cảnh Húc hiện lên chút ảm đạm, huynh ấy chậm rãi gật đầu: “Hẳn các muội phải sợ lắm…”

Ta xấu hổ gật đầu. Dù gì đây cũng là việc riêng đóng cửa bảo nhau của nhà người ta, thế mà lại bị đám chúng ta coi cọp bằng sạch. Chắc hẳn Cảnh Húc sư huynh đang cảm thấy khó chịu lắm, có điều huynh ấy ứng xử tốt quá, chẳng để lộ ra tẹo nào.

Cảnh Húc sư huynh thở dài khe khẽ: “Có phải muội muốn hỏi ta rốt cuộc Tinh Trầm có lý do gì khó nói…”

Ta tiếp tục xấu hổ gật đầu, gắng để bản thân trông không giống một mụ bà tám chỉ lo hóng chuyện.

Nụ cười nhạt đau khổ hiện lên trên khoé môi Cảnh Húc sư huynh: “Ta cũng không biết… Xưa nay thằng bé luôn… nói hết mọi chuyện với ta, chỉ riêng lần này, là nó còn không tin cả ta…”

Ta buột miệng thốt ra: “Không đâu ạ, từ nhỏ huynh ấy đã ỷ lại vào huynh như thế, sao có thể không tin huynh được…”

Cảnh Húc sư huynh nghe vậy thì hơi kinh ngạc: “Sao muội biết chuyện hồi nhỏ của em ta?”

Ta cũng ngơ ngẩn, bất cẩn quá suýt lỡ mồm rồi…

Ta ấp úng không nói nổi nguyên nhân, Cảnh Húc sư huynh lại nhẹ nhàng lắc đầu, bất đắc dĩ nói: “Hồi bé đứa em này của ta líu lo hay nói, càng lớn càng im lặng ít lời. Tới giờ nó cũng chẳng chịu tâm sự gì với ta, không ngờ lại sẵn lòng nhắc tới chuyện thời thơ ấu với muội…”

Ta ngượng ngùng gật đầu, nghĩ thầm nguy hiểm thật nguy hiểm thật, may mà cuối cùng vẫn lấp li3m qua chuyện được. Chỉ hi vọng về sau hai anh em nhà này đừng có rảnh quá lại moi móc chuyện hôm nay ra thôi.

Cảnh Húc sư huynh nói tiếp: “Hồi bé nó phóng khoáng hoạt bát, sau này… gia đình xảy ra chút biến cố, nó dần đổi tính, chỉ còn thân với mình ta. Nhưng sau khi xảy ra chuyện kia, ta đã trách phạt thằng bé quá nặng, khiến tim nó giá lạnh. Từ đó về sau nó không còn quá thân thiết với ta nữa…”

Cảnh Húc sư huynh cụp mắt, lặng lẽ nhìn gương mặt tái nhợt đang say ngủ của Tinh Trầm, mặt thoáng hiện vẻ cô đơn.

Ta thấy vậy thì không đành lòng, lựa mấy câu quan tâm để an ủi huynh ấy: “Muội thấy người Tinh Trầm sư huynh yêu quý thân thiết nhất, vẫn là người anh cả huynh đây. Có điều tính tình huynh ấy lạnh nhạt quá, chỉ có thể nhận ra qua ánh mắt. Còn chuyện huynh ấy không chịu tâm sự thật lòng với huynh, sư huynh chớ hiểu lầm là huynh ấy không tin huynh. Muội cảm thấy huynh ấy không muốn làm huynh khó xử thôi. Thân là Đại điện hạ của cung Tử Vi, huynh chắc chắn phải gánh hết vinh dự của gia môn. Nếu biết ngọn nguồn câu chuyện, đế hậu tất nhiên sẽ yêu cầu huynh giải thích với chúng tiên trên chín phương trời để cứu vãn uy vọng của cung Tử Vi. Nhưng chuyện đó có lẽ sẽ liên lụy tới bí mật của người khác, đến cả sư phụ cũng phải nói năng thận trọng. Sư huynh đây là người thiện lương chính trực, chắc chắn sẽ hết lòng vì đạo nghĩa, không thể kể ra ngoài. Nhưng làm vậy, chẳng phải sẽ tiến thoái lưỡng nan, nói hay không nói cũng đều sai hay sao?”

Cảnh Húc sư huynh ngơ ngẩn nhìn ta, phải một lúc lâu sau mới gian nan mở miệng: “Ta… còn chẳng tỏ tường bằng một người ngoài… Uổng cho ta là anh thằng bé… Mà lại không hiểu rõ được lòng em mình…”

Vẻ cô đơn trên mặt huynh ấy càng đậm nét hơn, huynh ấy lẩm bẩm: “Sau khi xảy ra chuyện đó, ta đứng ở lập trường của cung Tử Vi, chỉ nghĩ đến mặt mũi của nhà trời, mà chưa tin tưởng thằng bé, chưa hiểu thằng bé, cũng chưa bảo vệ được nó… Cuối cùng khiến lòng em ta rét buốt…”

Ơ… sao càng khuyên lại càng buồn thế này…

Ta vội vàng sửa lời: “Quan tâm là sẽ rối loạn. Chắc hẳn sư huynh để tâm đến Tinh Trầm nhiều quá, nên mới trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường… Vả lại sao huynh lại bảo mình không bảo vệ huynh ấy được. Nếu đế hậu thật sự muốn gϊếŧ huynh ấy, đương nhiên huynh sẽ bảo vệ huynh ấy bằng cả tính mệnh rồi. Huynh đánh huynh ấy nặng như thế, cũng là vì đổi lấy mạng sống cho huynh ấy thôi.”

Ánh mắt Cảnh Húc sư huynh nhìn ta bỗng nhiên đổi khác, huynh ấy vô cùng nhạy bén hỏi: “Các muội cảm thấy, mẫu hậu ta thật sự muốn gϊếŧ thằng bé ư?”

Ta nghĩ thầm trong dạ: Đâu chỉ thật sự muốn gϊếŧ hắn lần này, hồi hắn vẫn còn là một đứa bé, hắn đã suýt bị người đàn bà kia b0p chân rồi ấy chứ…

Nhưng tất nhiên ta không thể tiếp tục buột miệng để lộ bí mật mà mình đã coi cọp được nữa. Ta đáp với vẻ mặt chân thành: “Đế hậu quản lý cung Tử Vi, phải giải thích rõ ràng cho chúng tiên chín phương trời và gia đình của người đã mất. Phải chấp nhận theo pháp luật không theo tình riêng, chắc hẳn lúc đó tim bà ấy đau như dao cắt.”

Cảnh Húc sư huynh lại cụp mắt xuống lần nữa, một nụ cười chua xót nở trên khoé môi. Sau nụ cười này có những sóng gió quỷ quyệt góc khuất quanh co nào, tất nhiên ta không thể nhìn thấu hết. Nhưng ta vẫn biết rằng, dĩ nhiên Cảnh Húc sư huynh không cảm thấy lúc ấy tim mẫu hậu huynh ấy đau như đao cắt đâu…

Ta tiện thể hỏi luôn một câu dựa theo lời này: “Mẫu hậu của sư huynh, là một người mẹ rất nghiêm khắc phải không ạ?”

Cảnh Húc sư huynh sửng sốt hồi lâu rồi mới gật đầu, nhẹ nhàng đáp: “Trước lúc Tinh Trầm mười tuổi, mẫu hậu là một người rất ôn hòa. Sau khi thằng bé mười tuổi, bà ấy trở nên rất… nghiêm khắc với nó…”

Nghiêm khắc? Ha ha, là độc ác mới đúng chứ gì…

[HẾT CHƯƠNG 40]