Chương 2

Ví dụ như hiện tại mặc một chiếc áσ ɭóŧ mỏng manh ngồi vào bàn không lâu, Ninh Hướng đã không thể chịu đựng được nữa, cơ thể bắt đầu run rẩy không ngừng, hàm răng thậm chí va chạm lên xuống.

Nghiệp chướng, thân thể yếu đuối này thì có thể làm được cái gì?

Ninh Hướng nhắm mắt lại, không thể không thừa nhận sự thật bản thân đã xuyên thành Sở Thanh Vấn.

Cửa sổ hé mở, chim bay ngang qua.

Tiếng bước chân nhanh chóng đến gần, cho đến khi dừng lại ở cửa, sau đó lập tức có tiếng gõ cửa vang lên, người bên ngoài nhẹ nhàng nói: "Đại sư huynh, sư tôn cho gọi."

Ninh Hướng lớn tiếng đáp: "Tới đây."

Y cực ít khi nói chuyện, cổ họng khàn đặc, âm thanh lớn như vậy kéo theo cổ họng khô khốc như bị kim châm.

Ninh Hướng cơ hồ theo bản năng rót cho mình một tách trà, bất ngờ nhận ra trà nguội thì đã muộn.

Chất lỏng lạnh buốt trượt qua cổ họng yếu ớt khiến nó càng đau hơn, chưa kể còn kí©h thí©ɧ cổ họng ngứa ngáy khó chịu.

Y đặt tách trà xuống, họ một cách thống khổ.

Khuôn mặt tái nhợt bởi vì cơn ho dữ dội cùng hít thở không thông mà ửng hồng bất thường.

Ninh Hướng nắm chặt ngón tay trên bàn, do dùng quá nhiều lực nên đầu ngón tay bắt đầu trắng bệch.

Y cảm thấy bản thân thiếu chút nữa đã nôn hết lục phủ ngũ tạng ra ngoài.

Khắp cơ thể từ trên xuống dưới đâu đâu cũng là bệnh, lại còn phải trốn tránh khỏi bị gϊếŧ hại, xuyên vào cuốn sách này quả là xuyên tới cấp độ địa ngục Tu La.

Ho đến mức đầu váng mắt hoa, Ninh Hướng không biết mình nên nằm yên kệ sự đời, chấp nhận xuyên sách hay tìm cách quay về.

Y không dám uống thêm nước nữa, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng, nghĩ đến tính cách Sở Thanh Vấn, cố gắng làm theo, tránh việc bị bại lộ.

Không lâu sau, cửa phòng mở ra, nam tử mặc y phục màu lam trắng của đệ tử nội môn bước ra.

Y bước đi nhẹ nhàng, đôi môi đã bớt đi sắc trắng, mới đi chưa được hai bước, khuôn mặt trắng như tuyết vì lạnh mà hiện lên màu hồng nhè nhẹ, dưới suối tóc đen óng ả lộ ra vẻ đẹp không gì sánh được.

Sở Thanh Vấn mím môi, vui mừng vì người vừa nói ban nãy đã không còn ở đây nữa. Nếu không vẫn phải lo lắng bị bại lộ.

Y chịu đựng cảm giác lạnh lẽo trong không khí, vừa đi về phía điện nghị sự của Trúc Tức Phong*, vừa không nhịn được suy nghĩ lung tung.

*phong: nghĩa là đỉnh núi cao

Y bị phản diện Tạ Tự gϊếŧ chết là vì đối xử tệ bạc với Tạ Tự, quá tiêu chuẩn kép. Vậy nếu trước khi Tạ Tự hắc hóa, đối xử với hắn tốt hơn một chút, thì liệu hắn có ngừng căm ghét mình, không gϊếŧ mình nữa hay không?

Không được, nếu như trực tiếp đối xử tốt với hắn, Tạ Tự nhất định sẽ nghi ngờ, chẳng lẽ phải âm thầm lặng lẽ?

Nếu không cứ trực tiếp chuồn là được rồi, dễ dàng lại đỡ việc.

Một cơn gió thổi qua, mang theo cái lạnh thấu xương, thân thể run rẩy không ngừng, Sở Thanh Vấn không khỏi ho khan.