Chương 1

01

Edit: Tiểu Đậu Đậu

Bên ngoài cửa thành có dán một tờ giấy trên bảng vàng—— Thánh Thượng bệnh nặng, trả nhiều ngân lượng cầu thần y, người có thể chữa khỏi cho Thánh Thượng, ban quan thưởng lộc.

Nàng gian nan chen vào trong đám người đang rộn ràng nhốn nháo.

Ở dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng ưỡn ngực ngẩng đầu đầy cao ngạo, xé tờ giấy trên bảng vàng.

“Thần y tuổi còn trẻ, nhưng lại có một tay y thuật tốt.”

Hoàng đế ốm đau đã lâu rốt cuộc cũng có thể ngồi dậy từ trên giường, trên sắc mặt tái nhợt tăng thêm vài phần hồng nhuận. Giờ phút này ánh mắt hắn ta nhìn nàng giống như đang nhìn anh hùng cái thế.

Nàng nhàn nhạt nói: “Bệ hạ quá khen.”

Ngày nàng xé bảng vàng đã qua nửa tháng.

Trong nửa tháng này, từ thái y trong cung cho tới danh y trong đại giang nam bắc đều không có đầu mối cho chứng bệnh của hoàng đế, dưới diệu thủ của nàng đã là bình phục hơn phân nửa. Ban đầu ngững thái y coi khinh nàng giờ cũng không thể không đối ta cam bái hạ phong, cung cung kính kính gọi một tiếng “Tô thần y”.

Nàng thu thập xong hộp thuốc, từ từ đứng dậy.

“Bệ hạ, sau ba ngày nữa dân nữ lại đến đây. Ba tháng nữa, bệnh của bệ hạ liền có thể khỏi hẳn.”

Hoàng đế vui vẻ nói: “Tốt, người đâu, đưa Tô thần y đi ra ngoài.”

Nàng xua xua tay nói: “Không cần.” Dứt lời, ta xoay người chậm rãi rời khỏi tẩm cung của hoàng đế, cằm hơi giơ lên như cũ.

Cung nhân ở phía sau nhỏ giọng nói.

“Thật là kiêu ngạo.”

“Đối với bệ hạ mà cũng là không giả vờ chút nào.”

Nàng cũng không để bụng. Lúc đi ngang qua Ngự Hoa Viên, nàng thấy cảnh sắc ở đây rất đẹp liền dừng lại một chút. Hiện tại là cuối xuân đầu hạ, bách hoa ở Ngự Hoa Viên đều nở rộ, nơi nơi đều là muôn hồng nghìn tía.

Bỗng nhiên, trước mắt nhoáng lên* một cái, cả người nàng nặng nề ngã xuống đất, trên mặt dính bùn đất.

*Chớp động, choáng váng, chóng mặt, lảo đảo

Nàng cái gì cũng tốt, duy chỉ không tốt, chỉ cần nhoáng lên một cái là sẽ té ngã liền.

Từ nhỏ đến lớn nàng cũng không biết biết té ngã bao nhiêu lần, mỗi lần sư phụ thấy nàng té ngã thì nhịn không được đỡ trán, thở ngắn than dài, nói được được, đi đất bằng cũng có thể té ngã, thật là ném mặt hắn. Nhưng mà, may mắn mỗi lần đều có sư huynh phản bác sư phụ giúp nàng, tài ăn nói của sư huynh cực tốt, mỗi lần sư phụ đều bị sư huynh nói được á khẩu không trả lời được.

Nàng nhanh chóng đứng dậy từ trên mặt đất, một tay lau mặt một tay xoa hông. Cùng lúc đó, hai mắt nhìn xung quanh. May mắn may mắn, một bóng người xung quanh cũng không có. Nàng thu tay lại từ bên hông, hai tay nhanh chóng lau sạch bùn đất trên mặt.

Lúc này, có một giọng nói cười khẽ vang lên ở phía sau nàng.

“Tô thần y.”

Nàng cứng đờ xoay người lại, nhìn thấy nam tử trước mắt, ngay cả tâm muốn chết đều có.

Lại là hắn!

Tể tướng Lan quốc - Thẩm Triệt.

Cũng không biết là vừa khéo hay là cái gì, hôm trước nàng té ngã thì gặp hắn, hôm nay nàng té ngã cũng gặp hắn! Quả thực là âm hồn không tan! Khuôn mặt của nàng lạnh xuống, nâng cằm lên, nói: “A, là Thẩm tướng sao.”

Trong mắt Thẩm Triệt có ý cười, hắn nói: “Ừ, là ta, Tô thần y thật trùng hợp, mới từ chỗ bệ hạ đi đến đây sao?”

Nàng bất động thanh sắc đem bàn tay về phía bên hông, trong miệng tùy ý trả lời.

Khi nói chuyện, một bóng đen nhỏ bé thoáng hiện, vô thanh vô tức chui hoàn toàn vào trong cơ thể Thẩm Triệt. Cả người Thẩm Triệt run lên, đôi mắt nhắm lại. Ta nhìn khuôn mặt vô cùng tuấn lãng của hắn, đáng tiếc mà lắc đầu.

Phàm là người nhìn thấy bổn cô nương ngã, nàng đều dùng một chiêu này, lấy cổ trùng ăn mất ký ức ngắn ngủi của hắn.

Vị Thẩm tướng này vô cùng xui xẻo, trong vòng 3 ngày đã bị nàng hạ cổ hai lần.

Một, hai, ba.

Nàng búng tay một cái, Thẩm Triệt tỉnh lại. Hắn nhìn nàng, kinh ngạc hỏi: “Sao Tô thần y lại ở chỗ này?”

Nàng nói: “Vừa vặn đi ngang qua.”

Thẩm Triệt mang vẻ mặt không thể hiểu được đi khỏi đây.

Nàng hơi mỉm cười, xoay người lại.

“Bịch” một tiếng, á, nàng lại té ngã……