Chương 13: Nhớ mãi không quên

Thấy Hề Mạn ngồi xuống, cô hỏi, "Sao chị đi lâu vậy, đồ ăn sắp nguội rồi."

Hề Mạn uống một ngụm nước trái cây, mới không nhanh không chậm nói: "Nhận điện thoại công việc."

Chờ sau khi đồ ăn trên bàn hai người ăn đã già nửa, Thẩm Tịch Dao hài lòng đặt đũa xuống.

Cô còn không chưa về nhà, đề nghị hát thêm một bài, uống chút rượu.

Hề Mạn cầm khăn giấy lau miệng, do dự: "Anh em không cho chị ra ngoài uống rượu."

Thẩm Tịch Dao "ôi" một tiếng, nhìn qua: "Ở phương diện này anh ấy quản chị còn nghiêm hơn quản em."

Hề Mạn đoán: "Có thể anh ấy cảm thấy tửu lượng của chị không tốt."

"Luyện tập không phải là tốt rồi sao?" Thẩm Tịch Dao nói, "Dù sao anh ấy đi công tác bên ngoài, trời cao hoàng đế xa, cũng không quản được, chị trở về bảo dì Mạc đừng nói cho anh ấy biết là được."

Hề Mạn còn chưa tiếp lời, trên điện thoại di động nhận được điện thoại wechat.

Liếc mắt nhìn ghi chú, cô nhìn Thẩm Tịch Dao "suỵt" một tiếng, chỉ chỉ màn hình điện thoại: "Anh trai em."

Thẩm Tịch Dao trong nháy mắt so với cô còn tích cực hơn, chạy đến phía sau Hề Mạn, ôm bả vai cô: "Mau nhận mau nhận, mở loa cho em cũng nghe một chút."

Hề Mạn nghe xong nhấn nút bật loa ngoài.

Trong điện thoại di động truyền đến một giọng nói ôn nhuận dễ nghe: "Mạn Mạn, hai người các em ở phòng bao nào?"

Hề Mạn quay đầu nhìn Thẩm Tịch Dao, hai người đều có chút kinh ngạc.

Rất nhanh, Hề Mạn kịp phản ứng.

Thẩm Ôn hẳn là đi công tác về rồi, nghe dì Mạc nói cô và Thẩm Tịch Dao tới Tần Lan Các, cho nên mới gọi điện thoại hỏi.

Hề Mạn vội nói tên phòng bao cho anh, lại xác nhận một lần: "Anh Ba, anh đã trở về rồi sao?"

Ban ngày anh nói sẽ mau chóng trở về, Hề Mạn thật đúng là không nghĩ tới có thể nhanh như vậy.

"Ừ." Bên kia lên tiếng, Thẩm Ôn cúp điện thoại.

Thẩm Tịch Dao thở phào nhẹ nhõm: "Anh trai em nói về là về, may mắn em còn chưa bắt đầu gọi rượu, nếu không bị anh ấy nhìn thấy nhất định sẽ quở trách em làm hư chị."

Nghĩ đến lúc Thẩm Ôn hỏi trực tiếp, cô lại giật mình: "Anh ấy đã đến Tần Lan Các rồi sao?"

Tầm mắt dừng lại trên người Hề Mạn, Thẩm Tịch Dao đánh giá từ trên xuống dưới: "Vừa trở về lập tức khẩn cấp chạy tới gặp chị, đây có thể là không có tình cảm với chị sao? Kẻ ngốc nghe xong cũng không tin."

Hề Mạn đang suy tư lời Thẩm Tịch Dao nói, cửa phòng bao đúng lúc bị người ngoài đẩy ra.

Người đàn ông đi vào mặc một thân âu phục màu xám bạc, cà vạt in hoa màu lam trước ngực cẩn thận tỉ mỉ, giơ tay nhấc chân đều biểu hiển rõ khí độ tao nhã. Ánh đèn chiếu trên khuôn mặt xuất chúng của anh ấy, kính gọng vàng chiếu ra ánh sáng nhu hòa, càng lộ ra vẻ anh tuấn nhã nhặn, phong độ nhẹ nhàng.

"Anh trai, rốt cuộc anh cũng trở lại!"

Thẩm Tịch Dao vui vẻ đứng dậy chạy tới, ôm lấy cánh tay Thẩm Ôn.

Con ngươi đảo quanh, cô vươn một tay qua, lòng đầy hy vọng: "Lần này anh đi công tác lâu như vậy, có quà chứ?"

Đáy mắt Thẩm Ôn xẹt qua một tia bất đắc dĩ, vỗ nhẹ lên tay cô: "Lớn như vậy rồi sao vẫn còn giống như trẻ con?"

Thẩm Tịch Dao bĩu môi, rút tay về: "Cho dù không có quà của em, chị Mạn Mạn cũng có chứ? Chị ấy mỗi ngày đều ngóng trông anh trở về, trông mòn con mắt."

Đột nhiên bị nhắc tới, còn nói rõ ràng như vậy, Hề Mạn len lén trừng Thẩm Tịch Dao một cái.

Phát hiện tầm mắt Thẩm Ôn nhìn qua, Hề Mạn vội nói: "Anh Ba sắp sinh nhật rồi, em sợ không về kịp, nên nói với Tịch Dao vài câu. Anh biết đấy, em ấy nói chuyện luôn luôn phóng đại."