Chương 17: Người cậu muốn câu là tôi

"Dừng lại!" Thẩm Tịch Dao vội vàng kêu dừng, "Em thừa nhận em có chút thích khuôn mặt của anh ta, nhưng thôi đi, không liên quan."

Thẩm Ôn hứng thú hỏi: "Vì sao?"

Thẩm Tịch Dao nghĩ đến lời của anh Hoa Dương nói lúc trước.

Giản Chước Bạch trước kia từng thích một cô gái như vậy, cũng không biết bây giờ đã quên chưa, cô mới không muốn tham gia cuộc náo nhiệt này.

Hơn nữa vừa mới nhìn hai người bọn họ trò chuyện lâu như vậy, Giản Chước Bạch nửa phần tươi cười cũng không lộ, phỏng chừng tính tình không tốt lắm, rất khó thân cận.

Thẩm Tịch Dao tự mình hiểu lấy, loại đàn ông này có đẹp trai hơn nữa cô cũng không cần, cô không hạ được.

Mắt nhìn Hề Mạn bên cạnh, con ngươi cô khẽ động, tính toán trong lòng, cố ý nói với Thẩm Ôn: "Anh, Giản Chước Bạch này rất đẹp trai, nếu anh quen biết anh ấy thì giới thiệu cho chị Mạn Mạn cũng không tệ, dù sao bây giờ chị ấy còn chưa có bạn trai."

Mi tâm Thẩm Ôn nhíu lại, khóe môi cong lên thu liễm độ cong.

Không khí trong xe cũng theo đó trở nên ngột ngạt.

Hề Mạn không nói gì kéo Thẩm Tịch Dao xuống, hạ giọng: "Em nói bậy bạ gì đó?"

Thẩm Tịch Dao ngoắc ngoắc lòng bàn tay Hề Mạn, bảo cô đừng quản, tiếp tục hỏi Thẩm Ôn phía trước: "Anh, anh cảm thấy thế nào?"

Thẩm Ôn cầm tay lái, giọng nói thay đổi không còn ôn hòa như thường ngày, mang theo vài phần uy nghiêm hiếm thấy: "Chuyện của chị Mạn Mạn, khi nào thì đến phiên em quan tâm?"

Khi Thẩm Ôn tức giận có chút dọa người, Thẩm Tịch Dao cũng nhịn không được trong lòng run rẩy một chút, kiên trì nói thầm một câu: "Hai chúng ta là chị em tốt, em đương nhiên phải quan tâm."

Không dám tiếp tục thăm dò, Thẩm Tịch Dao chuyển đề tài, "Anh Ba, anh sắp ba mươi tuổi rồi, định khi nào thì kết hôn? Nếu còn không sốt ruột, em cũng sốt ruột thay anh."

Hề Mạn giương mắt nhìn Thẩm Ôn ở vị trí lái, ánh sáng bên ngoài chiếu vào vẽ ra hình dáng khuôn mặt nhu hòa của anh.

Bên trong xe im ắng, chậm chạp không có tiếng đáp lại.

Ngay khi Hề Mạn cảm thấy sẽ không có đáp án, Thẩm Ôn bỗng chốc nói: "Sắp rồi."

-

Rất nhanh đã tới nhà họ Thẩm, lúc Thẩm Tịch Dao xuống xe, Thẩm Ôn nói: "Quà ở cốp sau, tự mình lấy, ngày mai anh sẽ về thăm cha mẹ và ông nội."

Thẩm Tịch Dao hứng chí bừng bừng đi lấy quà mới bước về nhà.

Trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Thẩm Ôn không vội vã lái xe rời đi.

Anh quay đầu nhìn Hề Mạn phía sau: "Em ngồi lên phía trước đi."

Mặt Hề Mạn bỗng dưng đỏ lên, ngoan ngoãn đổi sang ghế phụ phía trước.

Mới vừa đóng cửa xe, Thẩm Ôn nghiêng người lại, kéo một đầu dây an toàn qua giúp cô thắt lại.

Hơi thở của Hề Mạn ngừng một nhịp, đón ánh mắt thâm thúy của người đàn ông nhìn lại: "Em muốn có bạn trai?"

Vấn đề này tới đột ngột, Hề Mạn bất ngờ không kịp đề phòng.

Vẻ mặt cô hơi giật mình, lắp bắp một chút, vội nói: "Không phải, vừa rồi Tịch Dao nói bậy."

Môi Thẩm Ôn khẽ nhúc nhích, còn chưa mở miệng, trong xe vang lên tiếng chuông điện thoại di động.

Thẩm Ôn ngồi ngay ngắn, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, anh liếc mắt nhìn ghi chú rồi nhấn nghe.

Hề Mạn mơ hồ nghe được là giọng nói của Tần Viễn: "Cậu Ba hôm nay về nước?"

"Vừa mới về."

"Mấy người chúng ta tụ tập ở Cửu Tụ Đường, cậu cũng tới đi, mang theo chị dâu nhỏ tương lai của chúng ta nữa."

Nghe được xưng hô cuối cùng, trái tim Hề Mạn run lên.