Chương 20: Người cậu muốn câu là tôi

Trong lòng Hề Mạn nổi sóng.

Tay cô ý thức cọ lên quần áo, lúc này mới cẩn thận lấy chiếc nhẫn kim cương ra, cẩn thận đánh giá dưới ánh đèn.

Nhẫn có khắc chữ tiếng Anh: SW&XM

Hề Mạn thử ghép lại chữ cái trên đó, vừa vặn là tên viết tắt của Thẩm Ôn và tên cô.

Giờ khắc này, giống như quả cầu thủy tinh chứa đầy "hạnh phúc" từ trên trời giáng xuống, rơi thẳng ở giữa ót cô.

Người Hề Mạn bị đập có chút choáng váng, dưới chân nhẹ bẫng, rất không chân thật.

Cô hoàn toàn quên sạch sẽ chuyện tìm cúc áo, một lần nữa đặt nhẫn kim cương trở lại chỗ cũ, vui vẻ trở về phòng.

Nằm ở trên giường, cô khẩn cấp chia sẻ chuyện này cho Thẩm Tịch Dao.

Đối phương còn kích động hơn cả cô: [Em biết ngay!]

[A a a a a mau gϊếŧ em trợ hứng cho hai người đi!!!]

Trên mặt Hề Mạn trên mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào, suy nghĩ một chút, cô hỏi: [Em nói xem vì sao anh ấy phải giấu nhẫn ở dưới chỗ ngồi?]

Tịch Dao: [Cái này còn phải hỏi, nhất định là chờ ngày đặc biệt lại lấy ra, sau đó cầu hôn chị nha!]

[Sinh nhật ba mươi tuổi của anh em không còn mấy ngày nữa, nếu em đoán không sai, chính là ngày đó.]

Hề Mạn: [Vậy chị phải làm gì?]

Tịch Dao: [Chị cái gì cũng không cần làm, mấy ngày nay lập tức làm bộ cái gì cũng không biết, đến lúc đó xem anh ấy biểu hiện thế nào!]

Tịch Dao: [Thật tốt, hai người rốt cuộc có thể tu thành chính quả. Em biết mà, sớm muộn gì chị cũng là chị dâu em.]

Chưa tới thời khắc cuối cùng, Hề Mạn cố gắng hạ thấp mong đợi: [Đều là hai chúng ta đoán mò, còn chưa chắc, em đừng hét loạn.]

Tịch Dao: [bản tiên nữ đã nhìn thấu tất cả.jpg].

Lại hàn huyên vài câu, Thẩm Tịch Dao nói đi tắm, hai người kết thúc đối thoại.

Hề Mạn nằm ở trên giường, còn đang suy nghĩ về chiếc nhẫn kia.

Kim cương hồng phía trên rất đẹp, ánh mắt anh Ba thật tốt.

Điện thoại di động bên cạnh rung lên, Hề Mạn nhấc lên, nhìn thấy người gửi tin nhắn, cô buồn bực trong nháy mắt.

Nhìn thấy nội dung tin nhắn cô càng bối rối.

Giản thiếu gia hôm nay có học không: [.]

Hề Mạn không biết anh đặt dấu chấm hết là có ý gì.

Nhưng đợi rất lâu, không có tin nhắn nào khác gửi tới.

Hề Mạn quyết định không để ý tới anh, sau khi tắt wechat tùy tiện lướt video.

Không biết tại sao, sau khi lướt mấy cái cũng cảm thấy không thú vị, luôn thường nghĩ đến tin nhắn kia của Giản Chước Bạch.

Rối rắm trong chốc lát, cô vẫn trả lời anh: [?]

Giản thiếu gia hôm nay có học không: [Tôi nói là không cẩn thận nhắn nhầm, cậu tin không?]

Anh gần như trả lời trong giây lát.

Hề Mạn: [Không tin.]

Hai người bọn họ nhiều năm như vậy không liên lạc, cô sẽ không xuất hiện trong danh sách trò chuyện gần đây của anh, sao lại không cẩn thận, có thể vừa vặn gửi tin nhắn cho cô?

Trừ phi cố tình đi tìm trong danh bạ.

Hôm nay Giản thiếu gia có học không: [Tôi đoán cậu cũng không tin.]

Hề Mạn: "..."

Sau đó, đối diện lại không có động tĩnh gì, cũng không biết anh trúng gió gì, giống như có chút tật xấu.

Hề Mạn nhìn chằm chằm lịch sử trò chuyện trầm mặc hơn mười giây, mở trang cá nhân wechat của anh, xóa bỏ ghi chú lúc trước.

Một lần nữa nhập mấy chữ vào, đổi thành "Giản tiên sinh hôm nay uống thuốc chưa".

Đang muốn tắt giao diện trò chuyện, Giản Chước Bạch lại gửi tới một tấm ảnh.

Trong ảnh là chiếc cúc áo bị mất.

Xem ra cúc áo đã rơi xuống cầu thang của Tần Lan Các, Giản Chước Bạch vừa vặn nhặt được.Áo khoác này tốn một tháng tiền lương của cô, Hề Mạn luyến tiếc không muốn cứ như vậy vứt đi.

Nếu đã tìm được nút áo, cô tự nhiên là muốn lấy.

Hề Mạn: [Là của tôi, rất cám ơn. Ngày mai có rảnh không, cậu nói một chỗ để tôi đi lấy?]

Hôm nay Giản tiên sinh có uống thuốc không: [A.]

Hôm nay Giản tiên sinh có uống thuốc không: [Không rảnh.]

Hề Mạn: [Ngày nào cậu rảnh? Cậu hẹn thời gian, tôi cũng có thể.]

Suy nghĩ một chút, Hề Mạn lại gõ chữ vào khung: [Hoặc là cậu đặt ở một chỗ, ví dụ như quầy cà phê các loại, tôi đi lấy là được, chúng ta không cần gặp mặt đâu.]

Còn chưa kịp gửi đi, đối phương gửi tới một câu tỉnh bơ.

Hôm nay Giản tiên sinh có uống thuốc không: [Tôi biết cậu cố ý.]

Hề Mạn không hiểu ra sao: [?]

Hôm nay Giản tiên sinh có uống thuốc không: [Thứ cậu đánh rơi không phải là cúc áo.]

Hề Mạn: [?]

Hôm nay Giản tiên sinh có uống thuốc không: [Người cậu muốn câu là tôi!]

Hề Mạn: [??????]