Chương 32: Sổ tay màu hồng

Anh rõ ràng nên đứng chung một chỗ với anh trai, đồng lòng sóng vai.

Hơn nữa anh trai và chị dâu tuy là thông gia, quan hệ cũng không có rất kém, có lẽ bọn họ kết hôn thương mại cũng có thể rất hạnh phúc.

Giản Chước Bạch ảo não về những hành động mấy năm nay của mình.

Cậu tỉnh táo cả đêm, cuối cùng đưa ra một quyết định: Cậu phải bổ sung lại những kiến thức đã bỏ sót trước đây.

Hề Mạn nói rất đúng, anh ngay cả tương lai của hai người cũng chưa nghĩ tới, phần thích này không khỏi quá mức mông lung, tự nhiên không đáng để cô đáp lại.

Vì thế anh bắt đầu nghe giảng trong giờ học, sau giờ học bổ túc, cuối tuần trở về nhà học kèm.

Anh vốn đã có cơ sở, tiến bộ rất nhanh, thầy cô và bạn học đều kinh ngạc không thôi, tự Giản Chước Bạch cũng thấy được hi vọng.

Khi đó anh nghĩ, hiện tại cố gắng quả nhiên không tính là muộn.

Chỉ cần anh chịu tiếp tục học, tương lai sẽ có cơ hội cùng Hề Mạn học chung một trường đại học.

Đến lúc đó, anh nhất định có thể đuổi kịp Hề Mạn.

Nhưng cuộc sống sẽ không hoàn toàn dựa vào tâm ý của mình mà đi tiếp, luôn xảy ra chuyện bất ngờ, đánh cho người ta bất ngờ không kịp đề phòng.

Trong phòng ngủ, Giản Chước Bạch lật xem những tư liệu ôn tập kia, thằn lằn vây quanh anh, thỉnh thoảng cọ cổ tay anh.

Giản Chước Bạch đưa tay sờ sờ đầu nó: "Ngoan."

Bỗng nhiên, một quyển sổ màu hồng nhạt có chút lạ mắt đập vào mắt.

Mí mắt Giản Chước Bạch giật giật, nhặt lên.

Mở ra xem, bên trong là ghi chép quy tắc tiếng Anh rất chỉnh tề.

Trước kia thường lấy bài tập của Hề Mạn sao chép, chữ viết xinh đẹp này, Giản Chước Bạch không thể quen thuộc hơn.

Nhớ rõ khi đó, thành tích các môn của anh đều học rất dễ dàng, duy chỉ có tiếng Anh là không giỏi.

Vì có thể kéo thành tích lên, anh quả thực bỏ ra không ít công phu.

Nhưng anh không nhớ rõ có đi tìm Hề Mạn mượn ghi chép tiếng Anh.

Anh là một nam sinh kiêu ngạo, mặc dù quyết định học tập tử tế cũng vẫn là rất sĩ diện, anh cũng không tìm Hề Mạn hỗ trợ.

Nếu như không phải anh mượn, ghi chép của Hề Mạn sao lại ở chỗ này?

Giản Chước Bạch nghĩ tới một khả cô, đôi mắt đen nhánh nhanh chóng thấm đẫm ý cười.

Có lẽ do cô là ủy viên học tập, đối với việc học tập của bạn học trong lớp đều rất để ý, thường xuyên đưa ghi chép cho người khác mượn, đưa ghi chép tiếng Anh cho anh, tựa hồ cũng không phải hành động đặc biệt.

Khóe môi của Giản Chước Bạch lại thu liễm vài phần.

-

Buổi sáng, Hề Mạn đến Bàng Huy làm thủ tục từ chức.

Thủ tục đến bước cuối cùng, cần lãnh đạo ký tên, nhân sự mới có thể báo cáo từ chức.

Nhưng mà tổng giám đốc đầu tư Thái Nguyên Lễ không thấy bóng dáng, Hề Mạn gọi cho anh ta mấy cuộc điện thoại đều không có người nghe.

Trợ lý Kiều mang cà phê tới: "Hôm nay Thái tổng không tới công ty, nói là vì dự án của Tâm Diệp."

Nhìn xung quanh, trợ lý Kiều ghé vào tai Hề Mạn, hạ giọng, "Tô quản lý cũng không có ở đây."

Nghe được xưng hô "Tô quản lý" này, khóe miệng Hề Mạn nhếch lên một chút mỉa mai.

Cô ở nhà nghỉ ngơi chưa được mấy ngày, Tô Uyển Vận đã lên làm quản lý đầu tư, nhưng thật ra bò rất nhanh.

Hề Mạn và Tô Uyển Vận đều là chuyên viên phân tích của bộ phận đầu tư, hai năm nay vẫn luôn là đối thủ cạnh tranh trong công việc.

Vốn Hề Mạn đè cô cô ta ở khắp các hạng mục, thẳng đến nửa năm trước, Thái Nguyên Lễ quấy rầy Hề Mạn không được, lại bị Hề Mạn liên lạc với vợ mình, đến công ty đại náo một hồi.