Chương 46: Cậu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, người khác sẽ đạp mũi chân lên mặt cậu

Giản Chước Bạch chê nó vướng bận, nhấc chân nhẹ nhàng đá văng nó ra, một mình mở cửa rời đi.

Thằn Lằn rầm rì đẩy cửa hai cái, cuối cùng lạc lõng ghé vào cửa chờ chủ nhân trở về.

Hai phút sau, cánh cửa lại mở ra, và bé Thằn Lằn nhảy lên nhảy xuống với cái đuôi vẫy một cách vui vẻ.

Giản Chước Bạch sờ sờ nó, lấy dây thừng chó từ trong tủ ra đeo vào cho nó: "Chúng ta thương lượng một chút, tao đưa mày ra ngoài, lát nữa mày giúp tao dỗ một người vui vẻ được không?"

Thằn Lằn: "Gâu!"

-

Cả đêm Hề Mạn không ngủ, ngày hôm sau gần giữa trưa mới từ trên lầu đi xuống.

Lầu một im ắng, trên bàn cơm là đồ ăn dì Mạc đã chuẩn bị xong.

Ánh mắt Hề Mạn quét nhìn mọi ngóc ngách trong nhà, đây là nơi cô ở bảy năm, nguyên bản cảm thấy là nơi an tâm nhất, giờ phút này lại trở nên áp lực mà nặng nề.

Chẳng bao lâu nữa sẽ có một nữ chủ nhân xuất hiện.

Đó là vợ của Thẩm Ôn.

Dù cho Thẩm Ôn muốn cưới ai, chỉ cần anh nói với cô tử tế, cô hoàn toàn có thể chúc phúc cho anh.

Nhưng anh không nên mập mờ với cô, cho cô hy vọng, hôm nay lại giấu diếm cô, đặt cô vào hoàn cảnh khó xử này.

Những năm gần đây, dì Mạc, Thẩm Tịch Dao, thậm chí đám anh em bên cạnh Thẩm Ôn.

Bọn họ đều cảm thấy Thẩm Ôn sẽ cưới cô.

Chờ tin tức Thẩm Ôn đính hôn với người khác truyền ra, những người đó sẽ nhìn cô như thế nào, cô nên xử lý như thế nào?

Vừa nghĩ tới những thứ này, Hề Mạn cũng có chút không thở nổi.

Cô không biết mình làm sao ở lại đây nữa, theo bản năng đi ra từ trong nhà.

Khu biệt thự ngẫu nhiên có xe cộ đi qua, bởi vì Thẩm Ôn có nhiều quan hệ, có người hạ cửa sổ xe xuống chào hỏi cô: "Hề tiểu thư, sắp giữa trưa ra ngoài tản bộ?"

Hề Mạn miễn cưỡng nở nụ cười với người nọ, chờ xe chạy xa, cô không muốn gặp lại bất cứ người quen nào, giả vờ như đang chạy bộ, lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi nơi này.

Ra khỏi khu biệt thự, cô vẫn không muốn dừng lại.

Cô thậm chí muốn rời xa tòa thành này, không bao giờ nhìn thấy Thẩm Ôn nữa, không bao giờ đối mặt với những người trong giới của anh.

Cuối cùng khi kiệt sức, Hề Mạn thở hồng hộc đứng ở trên cầu, nhìn đại lộ bằng phẳng thông suốt bốn phương tám hướng, lại không có một con đường nào là đường về nhà.

Cô ấy không có nhà.

Từ bảy năm trước, cô đã không có nhà.

Cô từng cho rằng Thẩm Ôn chính là nhà của cô.

Nhưng hiện tại, cũng đã không còn chỗ dung thân cho cô.

Cô cứ như vậy mờ mịt luống cuống đứng đờ ra, không biết nên tiếp tục chạy đi đâu.

Tàu thủy xa xa phát ra một tiếng còi, Hề Mạn cách lan can, quay đầu nhìn về phía mặt sông.

Nước sông thâm trầm, mênh mông vô bờ, giống như có thể trong nháy mắt nuốt chửng vạn vật, hết thảy ô uế âm u trên thế gian đều được cọ rửa hầu như không còn.

Hề Mạn rốt cuộc buông tha chạy trốn, cứ như vậy đứng ở trên cầu.

Gió sông thổi vào mặt, thổi bay mái tóc dài rải rác của cô, mang theo vài phần lạnh lẽo.

Hề Mạn nhắm mắt lại hít sâu mấy hơi, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại.

Cô và Thẩm Ôn, làm sao có thể đi tới bước này?

Mấy năm nay Thẩm Ôn đối với cô chăm sóc ân cần, bên người ngoại trừ cô lại không có người khác phái nào khác, đều nói nếu như Thẩm Ôn dự định kết hôn, nhất định đối tượng chính là cô.