Chương 49: Cậu tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, người khác sẽ đạp mũi chân lên mặt cậu

Nhìn hình thể, màu sắc và ánh mắt của con chó nhỏ, Hề Mạn ngồi xổm xuống, như có điều suy nghĩ: "Con chó nhà anh trông có chút quen mắt."

Giản Chước Bạch nhìn qua, nhướng mày: "Cậu đây là tiếp cận tôi không thành công, dự định bắt quàng làm họ, trước tiên cùng Thằn Lằn nhà tôi lôi kéo làm quen?"

Hề Mạn: "..."

Toàn bộ lời đều để cho anh nói, Hề Mạn dứt khoát không truy vấn nữa.

Nhìn con chó nhỏ đáng yêu, cô nhịn không được vươn tay muốn sờ nó. Thằn Lằn thấy thế lập tức trốn sau lưng Giản Chước Bạch, sợ hãi nhìn Hề Mạn.

Hề Mạn sờ soạng khoảng không, bàn tay đưa qua cứ cứng đờ như vậy.

Không khí ngột ngạt hai giây, Giản Chước Bạch trừng mắt nhìn con Thằn Lằn, giọng nói ôn hòa lại: "Nó có thể hơi sợ người lạ, lúc tôi vừa nhặt được nó cũng không cho tôi chạm vào, thân rồi từ từ sẽ ổn thôi."

Hề Mạn cười thu tay lại, không nói gì.

Giản Chước Bạch nhìn cô.

Hôm nay Hề Mạn không trang điểm, mặt mộc hướng lên trời nhưng vẫn đẹp thuần túy như cũ, chỉ là dưới vành mắt có màu xanh nhàn nhạt, thoạt nhìn hơi tiều tụy, màu môi cũng trắng hơn bình thường một chút.

Anh nhìn đồng hồ: "Trưa rồi, cảm ơn cậu đã giúp tôi tìm chó, tôi mời cậu ăn một bữa cơm."

Hề Mạn hiện tại không có khẩu vị, khéo léo từ chối: "Tôi cũng không giúp cậu gì, cậu tự đi ăn đi, tôi còn chưa đói bụng."

Vừa dứt lời, bụng cô rất không chịu thua kém kêu "ùng ục" một tiếng.

Hề Mạn nhất thời có chút 囧.

Giản Chước Bạch khẽ cười ra tiếng, chóp mũi mang theo hơi thở nhàn nhạt.

Anh khom lưng sờ sờ đầu Thằn Lằn, cợt nhả nói: "Đầu lưỡi và dạ dày của cậu hình như không thương lượng được."

Hề Mạn: "..."

Vừa vặn có taxi đi qua, Giản Chước Bạch đưa tay ngăn lại, đi qua mở cửa sau xe, lưu manh nghiêng đầu: "Lên xe."

Hề Mạn bất đắc dĩ đành phải ngồi vào.

Cô dịch vào bên trong chừa ra một vị trí, Giản Chước Bạch ôm chó khom người đi vào.

Trong thùng xe chật chội, hơi thở mát lạnh trên người người đàn ông quanh quẩn lại mang theo một ít mùi thuốc lá nhạt không thể ngửi thấy.

Anh tựa lưng vào ghế, hai cái chân dài tựa hồ không có chỗ đặt, phía trước mở rộng, chó con nằm sấp trên đùi anh.

Giản Chước Bạch liếc mắt nhìn cô: "Vừa về nước không lâu, đồ ăn ở Lan Thành có ngon không? Tần Lan Các, Lục Ký, Hi Viên, hay là Cửu Tụ Đường?"

Hề Mạn nghĩ nghĩ: "Đều có thể."

"Vậy thì..."

Bàn tay rõ ràng của người đàn ông vuốt ve con chó nhỏ, nói với tài xế phía trước, "Đến quán ăn vặt ở hẻm Phúc Ninh."

Tài xế nghe xong nhịn không được nở nụ cười: "Tiên sinh, cấp bậc này của ngài rớt hơi nhanh nha."

Giản Chước Bạch lơ đễnh với lời trêu chọc của tài xế: "Tôi đi đâu, nơi đó chính là đẳng cấp."

Tài xế nhấn ga một cái, hướng về phía hẻm Phúc Ninh mà đi.

Hề Mạn nhìn kiến trúc quen thuộc ngoài cửa sổ, bất giác quay đầu nhìn Giản Chước Bạch bên cạnh.

Anh nhắm hai mắt, ôm chó con tùy ý dựa vào, môi khẽ mím, sườn mặt anh tuấn góc cạnh, mơ hồ cùng thiếu niên trong trí nhớ chồng lên nhau.

Taxi dừng ở đầu hẻm, tài xế quay đầu lại nói với hai người: "Bên trong chật quá, hai người phải tự mình đi vào."

Giản Chước Bạch tính tiền, cùng Hề Mạn xuống xe.

Đúng giờ cơm, không ít người mặc đồng phục học sinh xuyên qua ngõ nhỏ.

Rất nhiều cửa hàng đã không còn như bảy năm trước, nhưng vẫn là nơi có khói lửa nhất trong khu dạy học này.

Đứng ở chỗ này, Hề Mạn có một loại cảm giác hoảng hốt xuyên qua thời không, giống như về tới thời trung học phổ thông.