Chương 42

Người ấy là phụ thân nàng, trong lòng nàng ấy đã ngàn lần gọi như vậy, tuổi trẻ cố gắng cũng chỉ để được ông ấy tán thành khen ngợi, nàng ấy sợ làm ông ấy thất vọng nên chưa bao giờ dám gọi xưng hô này ra ngoài.Không một lần nào. Nàng ấy chưa bao giờ gọi hai tiếng mẫu thân hoặc phụ thân trong đời.

Nàng ấy cũng chưa bao giờ gọi tỷ tỷ mình hai tiếng "tỷ tỷ".

Hạ Ức Thành đột nhiên cầm ống tay áo đưa cho Tư Vi, Tư Vi giật mình hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"

"Ta không mang theo khăn tay, ngươi dùng tay áo của ta lau nước mắt đi?"

"Ta không khóc."

"Nhưng ngươi sắp khóc rồi."

"Ngươi nói bậy." Tư Vi cắn môi, nhìn chằm chằm Hạ Ức Thành. Đôi mắt nàng ấy long lanh ánh nước nhưng những giọt nước mắt không rơi xuống.

Cô nương này quá cứng đầu nhưng kỳ lạ là nàng ấy lại rất xinh đẹp khi bướng bỉnh như vậy.

Đôi mắt Hạ Ức Thành sáng rực dưới ánh nến, đột nhiên y nở nụ cười quyến rũ, cúi người đến gần Tư Vi, nhẹ nhàng nói: "Lúc ngươi nhìn ta như thế này, trái tim ta sẽ rung động đấy."

Đúng như mong đợi, lần này y nhận được một cái tát từ Tư Vi, ba chữ "đồ háo sắc" ra khỏi miệng Tư Vi. Hạ Ức Thành che mặt, cái tát vừa rồi của Tư Vi không nặng nhưng y làm ra vẻ khoa trương kêu đau.

Trước khi Tư Vi giơ tay đánh y lần nữa, Hạ Ức Thành nói: "Vài năm trước Tức Hi có bị ám sát suýt chết. Nàng ấy đã viết một bức thư tuyệt mệnh, nói sẽ giấu tên đưa cho ngươi năm trăm hộp dạ minh châu."

“Nàng ấy nói rằng nàng ấy có một muội muội vừa khó tính vừa sợ bóng tối.”

Tư Vi nhìn Hạ Ức Thành không chớp mắt, đôi mắt nàng dần đỏ lên, giống như nhị hoa hồng cuối xuân, đỏ đến mức như sắp rụng xuống. Nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nàng ấy, lặng lẽ để lại vệt ẩm ướt tối màu trên ống tay áo đỏ của Hạ Ức Thành.

Nước mắt nàng ấy rơi xuống như thể cánh cổng được mở ra, Hạ Ức Thành kiên nhẫn lau đi hết lần này đến lần khác cho nàng ấy.

Y thở dài nói: "Ta an ủi ngươi xong lại bị ngươi đánh. Ta oan uổng quá mà."

Tư Vi lườm y, lặng lẽ gạt tay y ra, lau nước mắt khiến cho má nàng ấy đỏ bừng.

Hạ Ức Thành mỉm cười nói: "Ngươi khóc mệt thì ngủ đi. Ngủ một giấc thật ngon sẽ không buồn nữa. Ta sẽ đợi ngươi ngủ say rồi mới đi, ngươi đừng sợ nhé?"

Tư Vi nhìn người nam nhân đang cười trước mặt, qua đôi mắt đẫm lệ mờ ảo của nàng ấy, nụ cười của y thực sự rất đẹp và hấp dẫn, tâm tư rất chu đáo, lời nói khıêυ khí©h cũng làm người ta cảm động nhường nào.

Đây là thủ đoạn của y trong lĩnh vực trăng hoa tình ái sao? Chẳng trách Hồng y Hạ lang lại chiếm được cảm tình của biết bao nữ tử như vậy.

Tư Vi không đuổi Hạ Ức Thành đi nữa, nàng ấy cũng không nói gì, chỉ nằm trên giường đắp chăn kín mít, bên ngoài bức màn, Hạ Ức Thành tựa vào giường nàng ấy giống như lần trước.

“Về sau rời khỏi Tinh Khanh Cung, đừng làm chuyện xấu nữa.” Thanh âm Tư Vi có phần mơ hồ.

“Được.” Hạ Ức Thành thẳng thắn đáp lại, còn ranh mãnh nói thêm: “Đại tiểu thư à, ngươi đã cứu mạng ta, ngươi nói gì ta cũng sẽ đồng ý.”

Tư Vi khịt mũi, trở mình không nói nữa, sau đó ngủ thϊếp đi.

*

Bách Thanh và Sư An rời khỏi Thượng Chương Điện muộn nhất, họ cùng nhau đi dọc theo con đường đá ngập tràn ánh trăng giữa rừng thông trở về cung của mình, bóng cây đổ xuống cơ thể họ tạo thành khung cảnh rực sáng, Bách Thanh nhìn Sư An đang bước đi vững vàng bên cạnh hắn.