Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 189: Làm rất tốt

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nụ cười của Vân Chi cứng lại một hồi, sau đó vòng tóc rối ra sau tai.

Niệm lực nàng đáp lại: “Nương, người sai rồi, con cái gì cũng không nghĩ.”

Vân Chi trong lòng nói vậy nhưng miệng lại hỏi: “Sư tỷ, vậy nếu là một vị Chí Cao Thần thượng vị trong đó, một vị Chí Cao Thần khác ngã xuống thần đàn, đến luân hồi hạ giới, như thế, bọn họ còn có thể nhìn thấy nhau sao?”

Trong mắt Vân Chi dấy lên ngọn lửa hiếu kỳ.

Nhưng mà Thượng Quan Diêu chỉ lắc đầu, có chút khó xử: “Cái này… ta cũng không biết. Trên sách cổ không nói. Đều nói hai vị Chí Cao Thần không được gặp nhau, vậy chắc là… cũng không gặp được.”

Vân Chi thở dài thất vọng.

“Vậy được rồi.”

Lúc này thanh âm của Vân Vãn Yên đã biến mất.

Vân Chi thở phào nhẹ nhõm.

Tò mò thì tò mò.

Nàng cũng không thể đánh bạo đi gọi a nương, hỏi nàng lúc còn trẻ có phải đã quen biết một vị nam tử tên là Dung Thiệu hay không.

Vân Chi giả vờ không có chuyện gì xảy ra, nàng phủi tro bụi trên váy pháp, sau đó đứng lên, nói: “Sư tỷ, nếu cửa thứ hai chúng ta đã thành công đột phá, không bằng đi dạo ở chỗ này? Dù sao nhàn rỗi cũng nhàn rỗi, nói không chừng còn có phát hiện mới.”

Thượng Quan Diêu suy tư một lát, cũng cảm thấy không tệ: “Có thể. Vậy gọi bọn Cố Minh Trì đi cùng?”

Vân Chi nói: “Đương nhiên có thể.”

Nàng chú ý tới cách gọi của Thượng Quan Diêu đối với sư huynh nhà mình, đôi mắt không khỏi sáng lên.

Ở chung hồi lâu, mấy người cuối cùng không có loại cảm giác xa cách trước đó.

Vân Chi rất vui mừng.

Nàng cầm lấy Côn Ngô Kiếm, quay đầu gọi mấy người phía sau, chuẩn bị xuất phát.

Triệu Gia Lan dẫn đầu đứng lên.

Ánh mắt của hắn sáng quắc nhìn Vân Chi, có chút ngượng ngùng mở miệng: “Vân sư muội, ta có thể cùng đi không?”

Vân Chi nhìn thần thái Triệu Gia Lan, nhất thời có chút đau đầu.

“Cửa thứ hai đã kết thúc, ngươi và chúng ta hẳn là không còn đường nữa đúng không?”

Vân Chi nhỏ giọng nói.

Triệu Gia Lan lo lắng, hắn kéo huynh trưởng bên cạnh ra, vội vàng nói: “Vân sư muội, huynh trưởng nhà ta còn bị thương, tu vi của ta thấp kém, cũng không có kiếm pháp tốt như các ngươi. Cho nên, có thể để cho huynh đệ hai người ta cùng đồng hành với các ngươi hay không?”

Triệu Gia Đống bị lôi ra làm bia đỡ đạn không hiểu ra sao: “Tiểu Lan, ta không phải sắp xong rồi ——”

Triệu Gia Lan che miệng hắn ta lại, đầu lắc lắc, trong con ngươi đen nhánh xẹt qua một tia thỉnh cầu.

Triệu Gia Đống lập tức đổi giọng: “Đúng vậy, Vân sư muội, nếu ngươi không ngại thì cứ để chúng ta đi cùng với các ngươi đi? Gia đệ lỗ mãng, ngày thường không thể trọng dụng, ta sợ đến lúc đó gặp phải nguy hiểm không thể bảo vệ được hắn.”

Vốn tưởng rằng thiếu nữ sẽ đồng ý.

Nhưng nàng lại nhíu mày, có chút chần chờ nói: “Nếu sợ nguy hiểm, vì sao các ngươi còn muốn tới nơi này? Hơn nữa, việc đi theo, không cần thương nghị với ta. Các ngươi cứ nói chuyện với mấy vị sư huynh của ta là được.”

Vân Chi nhẹ nhàng chuyển đề tài, lời Triệu Gia Đống nói chặn bên môi.

Triệu Gia Lan ở một bên tức giận thành cá nóc.

Hắn hạ giọng, dùng giọng nói: “A huynh, ngày thường không phải ngươi rất biết nói chuyện sao?”

Triệu Gia Đống bất đắc dĩ nâng trán: “Nhưng là ngươi bảo ta lừa nàng ấy. Hơn nữa, năng lực của ngươi vốn đã yếu.”

Vân Chi không có tâm tình quan tâm Triệu gia huynh đệ.

Nàng nghe thấy hai chữ bị thương, lực chú ý liền lặng lẽ chuyển qua Thẩm Hoài Châu.

Ánh sáng trong rừng sáng ngời, ánh nắng chói mắt chiếu vào trên người thiếu niên áo trắng, làm nổi bật lên khuôn mặt càng thêm tuấn lãng của hắn.

Vân Chi vác trường kiếm, nàng thừa dịp mấy người không chú ý, lặng lẽ vòng qua bên cạnh Thẩm Hoài Châu.

Trước đó bày trận hao phí không ít nguyên khí của Vân Chi, nàng buồn ngủ mãnh liệt, chưa kịp bôi thuốc cho Thẩm Hoài Châu đã vội vàng đi ngủ.

Nhìn thấy vết thương trên vai Thẩm Hoài Châu, trong lòng Vân Chi sinh ra mấy phần áy náy.

“Sư huynh, huynh khá hơn chút nào chưa?”

Ở trước mặt Thẩm Hoài Châu, đại đa số thời điểm Vân Chi đều ngoan ngoãn.

Nàng ngẩng mặt lên, mắt hạnh màu trà bị ánh mặt trời chiếu vào, càng tỏa ra ánh sáng lung linh.

Thẩm Hoài Châu nhớ tới nàng vừa xa cách người khác, trong mắt thoáng qua ý cười.

“Tốt hơn một chút.”

Vân Chi lại gần.

Thẩm Hoài Châu vóc dáng cao, trước mắt hắn đứng thẳng, Vân Chi không với tới vai hắn.

Vân Chi thấy thế, dứt khoát cúi đầu, nghiêm túc đánh giá vết thương ở eo của Thẩm Hoài Châu.

“Sư huynh, ngươi tự mình xử lý vết thương sao?”

Vân Chi nhìn vải vóc trên eo Thẩm Hoài Châu, thanh âm đau đớn.

Thẩm Hoài Châu gật đầu, nói: “Đúng.”

Thiếu nữ cách có chút gần.

Hơi thở ấm áp phả lên tấm vải bông thông khí, thổi tới vết thương có chút ngứa ngáy.

Thẩm Hoài Châu không tự nhiên được nữa, không được tự nhiên.

“Khụ khụ, vết thương của ta còn lưu lại độc còn sót lại, ngươi —— ”

Cách xa một chút.

Ba chữ này còn chưa nói ra.

Tiểu cô nương liền ngẩng mặt lên, hết sức thành khẩn xin lỗi: “Thật xin lỗi sư huynh.” Lần sau, ta nhất định sẽ xử lý vết thương cho ngươi rồi mới ngủ tiếp.”

Giọng điệu của thiếu nữ quá chân thành tha thiết, Thẩm Hoài Châu nghe lời nàng, không hiểu sao bị sặc.

Hắn khẽ hé môi, đang chuẩn bị nói gì đó, Tiêu Sách bên cạnh liền ôm lấy bả vai Vân Chi.

“Ồ, ngươi đừng lo lắng cho tam sư huynh. Chính hắn xử lý rất lưu loát, trước đó ta muốn giúp hắn, hắn còn không chịu đâu. Ngươi không biết, ngày thường hắn không thích chúng ta đυ.ng vào y phục của hắn.”

Ánh mắt Thẩm Hoài Châu nặng nề, không đáp lời.

Vân Chi bừng tỉnh hiểu ra: “Thì ra là thế.”

Nàng ngửa đầu nhìn về phía Thẩm Hoài Châu, trong mắt có thêm vài phần áy náy: “Tam sư huynh, nếu huynh không thích ta băng bó giúp huynh, vậy lần sau ta sẽ không…”

Tương tự, Vân Chi còn chưa nói xong đã bị ánh mắt thiếu niên kia ngăn lại.

Mặt trời lơ thơ, hắn rũ hàng mi dài xuống, đôi mắt hoa đào sâu thẳm lướt qua một tia cảm xúc phức tạp không hiểu.

“Ai nói không thích.”

“Chỉ có điều…” Thẩm Hoài Châu dừng lại một lúc lâu, trong giọng nói không hiểu sao lại nhiều thêm vài phần đáng thương: “Lúc A Sách xử lý vết thương, quả thực có chút không biết nặng nhẹ.”

Không biết nặng nhẹ?

Vân Chi dời tay Tiêu Sách ra, chứng thực nói: “Thật sự như thế?”

Tiêu Sách giơ hai tay lên, vô tội nói: “Tam sư huynh, ngươi oan uổng ta rồi, ta có khi nào không biết nặng nhẹ đâu?”

Thẩm Hoài Châu mím môi không nói, Cố Minh Trì ngược lại nhớ: “A Sách, ngươi quên rồi? Năm thứ hai sau khi ngươi tiến vào Đệ Thập Phong, Tam sư huynh dẫn ngươi ra ngoài bị yêu thú tấn công làm bị thương, lúc ấy vết thương trên đùi của Tam sư huynh đã bị rạch ra sâu đến mức thấy được cả xương. Ngươi bị dọa giật mình, vội vàng băng bó cho Tam sư huynh. Sau đó Tam sư huynh dẫn ngươi về núi, nếu không phải sư phụ phát hiện kịp thời, chỉ sợ vết thương của Tam sư huynh đã hỏng mất.”

Chuyện xưa bị nhắc tới, Tiêu Sách hơi đỏ mặt: “Ta… lúc đó ta không có kinh nghiệm, lại sợ không cầm được máu, cho nên buộc chặt một chút. Tam sư huynh không phải không kêu đau sao?”

Cố Minh Trì thở dài: “Ngươi cũng không phải không biết tính của tam sư huynh. Loại đau đớn khoét xương cắt thịt này, hắn đều có thể chịu đựng không kêu đau.”

Hắn dừng một chút, lại nói: “Vậy thì cũng thôi đi, ngươi có nhớ, lúc trước Tam sư huynh bị kiếm khí gây thương tích, khi đó ngươi nhiệt tình như vậy, ồn ào muốn bôi thuốc cho Tam sư huynh. Kết quả là thuốc dùng sai, thương thế của Tam sư huynh chẳng những không giảm bớt, ngược lại còn tăng thêm.”

Lỗ tai Tiêu Sách đỏ bừng.

Vân Chi chỉ nghe thôi đã cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nàng ngửa đầu nhìn sư huynh nhà mình, trong mắt trà lóe lên tia sáng.

“Sư huynh, ta không làm huynh đau chứ?”

Thẩm Hoài Châu lắc đầu, hắn khẽ nhếch khóe môi, ánh mắt nhu hòa: “Không có.”

“Ngươi làm rất tốt.”
« Chương TrướcChương Tiếp »