Chương 208: Ngươi biết cái gì gọi là đả kích hàng loạt sao?

Bụi mù cuồn cuộn từ chân trời cuốn lên, thanh âm kinh thiên động địa càng lúc càng gần.

Đám người Tiêu Sách nhìn những chấm đen từ xa đến gần, đều há to miệng.

Không phải, tiểu sư muội đây là huyên náo đến mức nào a!

Chỉ thấy hai bên cây cối san sát, con đường ở giữa rộng lớn.

Thiếu nữ mặc trang phục gọn gàng đứng trên Thu Thủy Kiếm đang tỏa sáng, mái tóc rối bời trên trán nàng bị vén lên, lộ ra dung nhan trắng nõn sạch sẽ.

Gió thổi bay góc áo của thiếu nữ, nàng quay đầu lại nhìn đàn yêu thú phía sau, bên môi câu lên một nụ cười sinh động tươi đẹp.

“Sư tỷ! Sư huynh, linh thú Trúc Cơ sơ kỳ xung quanh đều bị ta dẫn tới!”

Một giọng nói nhẹ nhàng từ cách đó không xa truyền đến, nhìn thấy Tiêu Sách một bên rút kiếm, một bên lùi lại mấy bước.

Lúc này, mới bao lâu, nàng đã dẫn toàn bộ yêu thú xung quanh tới!

Mắt thấy Tiêu Sách còn đang thất thần, Cố Minh Trì bên cạnh vội vàng lên tiếng nhắc nhở: “A Sách, ngự kiếm!”

Thanh trừ yêu thú Trúc Cơ sơ kỳ rất đơn giản, nhưng số lượng nhiều, không khỏi cũng có chút khó giải quyết.

Tiêu Sách rút lại suy nghĩ, vội vàng gật đầu nói: “Đã biết!”

Trang phục thiếu nữ càng lúc càng gần, mấy người trông thấy trong tay nàng ôm một quả trứng tròn vo mập mạp.

Cùng lúc đó, bọn họ cũng chầm chậm thấy rõ thân ảnh yêu thú ——

Đó là một đám Ám Ngục Thanh Du Nghĩ rậm rạp, chúng nó cao hơn tu sĩ trưởng thành nửa đoạn, trên râu dường như tỏa ra lục quang yếu ớt.

Triệu Gia Lan cúi đầu mắng một câu: “Oa mẹ nó, đây thật sự là Trúc Cơ sơ kỳ sao? Bộ dạng cũng quá cao đi? Linh khí trong Nguyên Đoan bí cảnh có phải quá phong phú hay không.”

Tiêu Sách tê cả da đầu, hắn khắc phục khó xử trong lòng, cầm linh kiếm, cắn răng xông tới.

Mắt thấy khoảng cách rút ngắn, Vân Chi cũng không còn một mực nhượng bộ.

Nàng ném trứng kiến trắng mập mạp đi, lập tức từ trên kiếm nhảy xuống, ngón tay mảnh khảnh nắm chặt chuôi kiếm, rút thần kiếm sau kiếm ra.

Vân Chi nhún mũi chân một cái, xoay người xông tới.

“Thu Thủy!”

Từng trận tàn ảnh xuyên thẳng qua bầy kiến, Thu Thủy kiếm cũng nhỏ lại, hóa thành một đạo quang ảnh vàng rực, bay về phía Vân Chi!

Vân Chi hất Côn Ngô kiếm trong tay ra, trường kiếm màu đen thuận thế chém xuống đầu một đám kiến xanh, chất nhầy màu xanh sền sệt bắn ra, Vân Chi nhẹ nhàng tránh đi.

Tiêu Sách xông lên, bị chất nhầy màu xanh lục hiện ra hào quang quỷ dị bắn tung tóe một thân.

Vân Chi nhướng mày, nàng cười nói xin lỗi, sau đó tặng đàn kiến bên cạnh cho Tiêu Sách.

“Tứ sư huynh, nơi này giao cho ngươi, chờ sau khi kết thúc, ta sẽ bồi thường cho ngươi.”

Tiêu Sách không quan tâm tới việc nặn thuật vệ sinh, hắn xách theo Thính Phong, vận khởi linh lực, bắt đầu công việc chém gϊếŧ.

Mấy người bên cạnh cũng phối hợp thích đáng, có người cầm trường kiếm, chém xuống một con lại một con yêu thú, có người ghét bỏ chất nhầy màu xanh lục kia, liền cầm Bạo Phá Phù của Vân Chi trước đó vẽ một xấp ném ra ngoài.

Tiếng nổ mạnh và tiếng kiếm nổ liên tiếp, trong không khí có khí tức cháy khét nồng đậm.

Mỗi người đều đánh cho nhẹ nhàng vui vẻ.

Dưới sự cố gắng của mấy người, đám kiến non này rất nhanh đã bị tiêu diệt sạch sẽ.

Thi thể yêu thú đông nghịt nằm một đống, Vân Chi nhìn đống tàn thi, bóp mấy cái vệ sinh thuật cho mấy người chật vật.

Chỉ có Thẩm Hoài Châu, một thân quần áo sạch sẽ gọn gàng, trên người không có một chút vết bẩn nào.

Vân Chi càng khâm phục.

Quả nhiên là áp chế tu vi, những yêu thú Trúc Cơ sơ kỳ này đối với sư huynh mà nói, quả thực chính là mưa bụi.

Nàng thu hồi suy nghĩ, nhìn về phía Tiêu Sách bên cạnh, nói: “Tứ sư huynh, huynh có khỏe không?”

Tiêu Sách ngửi ngửi quần áo của mình, giữa lông mày thanh tú nhiễm lên một tia ghét bỏ không dễ phát giác.

“Ta không tốt lắm.”

Sạch sẽ là sạch sẽ, sao hắn luôn cảm thấy trên người có mùi chứ.

“Không được, ta phải đi thay quần áo.”

Hắn xoay người muốn tìm một góc nhỏ để thay quần áo, Vân Chi kịp thời gọi lại: “Tứ sư huynh, đừng gấp! Còn nữa, đám yêu thú Trúc Cơ sơ kỳ này chỉ là món khai vị.”

Tiêu Sách kinh ngạc đến rớt cằm: “Có ý gì!”

Vân Chi cong mi mắt, nàng lấy một quả trứng vàng rực từ trong túi giới tử ra, nhỏ giọng nói: “A, ta vừa phát hiện cái này.”

Trên kim đản có điểm đen chi chít, Tiêu Sách liếc mắt nhìn, liền cảm thấy cả người phát lạnh.

Không nói, có phải Chi Chi có chút biếи ŧɦái hay không?

Hắn vuốt hết da gà trên vai, run giọng nói: “Khụ khụ, đây là trứng gì?”

Vân Chi cười ngây thơ hồn nhiên: “Yêu mãng Kim Đồng. Loại rắn này hình thể lớn, nhưng chỉ có thể tu luyện tới Trúc Cơ trung kỳ hoặc đỉnh phong, tính cách thô bạo, đặc biệt là bảo vệ con. Nếu không giải quyết Yêu mãng Kim Đồng, nó nhất định sẽ công kích những đạo hữu kia. Vì bảo hộ các đạo hữu khác, vẫn là vất vả mấy vị sư huynh sư tỷ, cùng ta tiêu diệt yêu thú.”

Vân Chi nói xong hết sức chu đáo, Thượng Quan Diêu lập tức tiếp: “Tốt, có thể! Không gạt ngươi, vừa rồi là lần ta chơi vui vẻ nhất! Nếu như lại đến mười nhóm, ta đều có thể giải quyết!”

Thượng Quan Diêu vỗ ngực, Vân Chi nghe xong đôi mắt trong suốt lập tức sáng lên: "Diêu Diêu sư tỷ rất hiểu ta!”

Giọng điệu thiếu nữ hưng phấn, như là tìm được tri âm duy nhất trên thế gian.

Thượng Quan Diêu cũng phấn khởi, nàng nhìn quả trứng trong lòng Vân Chi, nhiệt tình mở miệng: “Không bằng ta đến ôm?”

Vân Chi sảng khoái đáp ứng: “Được!”

Nàng nhét trứng rắn trong ngực vào trong ngực Thượng Quan Diêu.

Vừa thu tay lại, xa xa lại truyền đến tiếng vang nặng nề.

Nương theo tiếng vang nặng nề kia, còn có từng trận tê minh.

Tiêu Sách và Triệu Gia Đống bên cạnh cười khan hai tiếng, sau đó cứng ngắc quay đầu.

Một con yêu mãng màu vàng có thể trạng to lớn, hai mắt đỏ thẫm, toàn thân hiện ra điểm đen bò tới.

Tiêu Sách nhìn những chấm đen rậm rạp kia, hai chân mềm nhũn, hôn mê bất tỉnh.

“Tứ sư huynh, huynh sao vậy?”

Chỉ thấy Tiêu Sách ngã xuống bên cạnh Thẩm Hoài Châu.

Người sau cau mày, một tay xách cổ áo của hắn.

Trong ánh mắt Vân Chi toát ra vẻ lo lắng nồng đậm, nàng vừa định lật mấy bình đan dược cho Tiêu Sách uống, Cố Minh Trì đã kịp thời ngăn lại.

“Khụ khụ không cần lo lắng. Hắn đây là kinh hãi quá độ.”

Vân Chi khó hiểu: “Kinh hãi quá độ? Nhưng mà…”

Tứ sư huynh nhìn thấy máu cũng không sợ.

Thẩm Hoài Châu nâng trán, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước xẹt qua một tia bất đắc dĩ: “Hắn từ nhỏ sợ những thứ lít nha lít nhít kia. Nhìn một lần, ngất một lần.”

Mặt Vân Chi lập tức nhăn thành quả mướp đắng: “Xin lỗi… Đều do ta. Sớm biết vậy đã để Tứ sư huynh tránh đi một chút.”

Lông mày của Thẩm Hoài Châu giãn ra, trong mắt dường như có vẻ vui mừng: “Không sao, không tránh khỏi thì chúng ta đánh ngất hắn.”

Vân Chi trợn tròn mắt: “Hả?”

Cố Minh Trì nhắc nhở ấm áp: “Đúng vậy, trước kia khi chấp hành nhiệm vụ cũng có tình huống tương tự. Ta, nhị sư huynh và tam sư huynh đều trực tiếp đánh hắn ngất xỉu.”

Thượng Quan Diêu hiếu kỳ: “Vậy nếu nhân thủ không đủ, thì nên làm thế nào?”

Cố Minh Trì: “Cũng không ngại, dù sao nhị sư huynh cùng tam sư huynh có thể một tay xách hắn. Hơn nữa nếu Tam sư huynh ở đây, hắn đánh hay không đánh, đều giống nhau cả.”

Vân Chi nghe vậy, rất là kinh ngạc.

Nàng còn tưởng rằng nhị sư huynh rất yếu đuối.