Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Đoàn Sủng Kiếm Pháp Siêu Thần

Chương 210: Ngọc bài sáng

« Chương TrướcChương Tiếp »
Điểm tích phân của mấy người điên cuồng tăng lên.

Một đám trưởng lão của Lưu Vân Các nhìn bảng danh sách mười thứ hạng đầu cạnh tranh kịch liệt, lại lật qua lật lại thứ hạng của đồ đệ nhà mình, không khỏi có chút xấu hổ không chịu nổi.

Liễu Nhân Nhân ngồi ở phía sau nhìn xếp hạng không ngừng đổi mới, cố gắng đè xuống nụ cười trên khóe môi.

Nàng lưu ý Thượng Quan Diêu xếp hạng thứ bảy một chút, trong lòng ghi nhớ tên ——

Nàng không muốn Vân Chi, Thượng Quan Diêu này có thể cướp về Đệ Bát Phong.

Phong chủ Đệ Bát Phong các nàng từ trước đến nay đều là Phật hệ, bởi vậy, cũng chỉ có thể do nàng làm Phong chủ mặt dày đi đòi nhân tài.

Liễu Nhân Nhân vừa nghĩ vừa truyền tin tức cho người đầu tiên trên ngọc bài truyền tin.

“Thanh Huyền trưởng lão, lần tỷ thí này, Hoài Châu cùng mấy vị tiểu đệ tử biểu hiện rất tốt. Nhất là Vân Chi, lần này nàng tiến bộ không ít, xét đến cùng, vẫn là ngươi có phương pháp dạy bảo.”

Liễu Nhân Nhân truyền xong, ánh sáng màu lam của ngọc bài truyền tin nổi lên.

Tin tức của Thanh Huyền truyền đến: “Đã như vậy, chờ bọn họ trở về, ta sẽ tìm lão Khương xin vài toà Vô Danh phong. Tiến bộ không ít? Vậy rất tốt, không làm ta mất mặt.”

Câu nói ngắn gọn bình thản.

Yết hầu Liễu Nhân Nhân nghẹn ngào, đôi mi thanh tú của nàng nhíu lại, sau đó rầu rĩ không vui nhét ngọc bài vào trong ngực.

Thanh Huyền người này, thật sự là có chút không thức thời.

**

Những năm trước hiện trường thi đấu kiếm tu thí luyện đều sẽ lấy hình thức đặc thù tiếp sóng ra ngoài.

Năm nay cũng như thế.

Vân gia.

Vân lão gia tử lấy ra Hàm Ảnh Thạch mà lão hữu đưa tới, sau đó lấy một chiếc ghế bành có hoa văn rồng chạm trổ từ gỗ tử đàn ra, ngồi trong phòng lớn, khoan thai tự đắc xem náo nhiệt.

Tay hắn nâng trà nóng, bên cạnh còn bày một đĩa bánh gạo hoa quế vừa ra lò.

Trên bức tường trắng ngay trước mặt hắn, hiện ra một hình ảnh nhiệt huyết sinh động.

“Cái con nhóc Vân Chi này, có phải hơi hổ báo không?”

Lão gia tử cười một tiếng, lại lầm bầm bình luận: “Hoài Châu đứa nhỏ này cũng không tệ, gặp nguy hiểm liền vọt lên phía trước. Ui, còn bảo vệ Chi Chi nhà ta nữa.”

Vân lão gia tử như có điều suy nghĩ gật gật đầu.

Có lẽ là hình ảnh Hàm Ảnh Thạch phóng ra quá kịch liệt, dẫn tới Kim quản gia ở bên ngoài cũng nhịn không được ngẩng đầu tiến vào ——

“Lão gia tử, hôm nay ngài không nghỉ ngơi sao?”

Bây giờ đã qua buổi trưa, bên ngoài mặt trời hơi lớn.

Vân lão gia tử “ưm” một tiếng, nói: “Ngươi không nhìn thấy ta đang nhìn sao? Đương nhiên là không nghỉ ngơi!”

Kim quản gia vội vàng đáp vâng.

“Vậy ta chuẩn bị linh quả cho ngài? Nhị phu nhân hôm nay đưa một rổ, có thể thanh ngọt.”

Kim quản gia tận tình khuyên bảo.

Vân lão gia tử qua loa gật đầu, phất tay áo không kiên nhẫn nói: “Tùy ngươi, tùy ngươi. Ta hiện tại rất không có thời gian!”

Kim quản gia bất đắc dĩ lắc đầu.

Một khối Hàm Ảnh Thạch trên đó đã bị lão gia tử bao hết, lần này rốt cục có khối Hàm Ảnh Thạch có thể đồng bộ.

Kim quản gia biết rõ Vân lão gia tử sốt ruột vì cháu gái, ông ta lui ra ngoài, chuẩn bị đi rửa sạch linh quả ngọt thanh phẩm chất tốt.

Vừa mới xoay người, liền gặp một người.

“Kim quản gia, ngài vội vàng như vậy là muốn đi đâu?”

Người tới giọng nói thuần hậu, hắn mặc hoa quý, ngũ quan chính khí mười phần.

Kim quản gia “Vâng” một tiếng, lập tức hành lễ nói: “Nhị gia, ta định đi chuẩn bị cho lão gia tử chút trái cây ngọt mát giải khát.”

“Vậy phụ thân đang làm gì?”

Kim quản gia cười cười: “Đang xem chuyển mục thi đấu thí luyện kiếm tu. Bên trong có Vân Chi tiểu thư và tiểu thiếu gia Thẩm gia. Tiểu thiếu gia Thẩm gia? Ngươi nói, không phải là Hoài Châu chứ?”

Vân Minh Viễn kinh ngạc nói.

Kim quản gia gật đầu: “Đúng vậy, chính là cháu trai của phu nhân.”

“Sao hắn lại ở cùng Vân Chi? Ta nhớ Vân Chi tuổi còn nhỏ, theo lý mà nói, lúc này hẳn là vẫn còn đang hỏi Kiếm Tông làm nhiệm vụ sơ cấp.”

Nói đến đây, Kim quản gia liền cảm thấy hứng thú: “Nhị gia có chỗ không biết, tiểu thư chúng ta là kế thừa thông minh tài trí của Vãn Yên tiểu thư, nàng chỉ mấy tháng đã tấn thăng đến Trúc Cơ tầng sáu, bây giờ biểu hiện ở thi đấu kiếm tu cũng rất tốt. Ngài không biết, gần đây có không ít thế gia viết thϊếp mời cho lão gia tử chúng ta, nói muốn mời nàng đi tới nhà một chuyến.”

“Gia chủ Thẩm gia, gia chủ Tiêu gia, gia chủ Cố gia, mấy người này liên hệ với lão gia tử chúng ta nhiều nhất, nếu không phải lão gia tử gần đây vết thương cũ tái phát, nhất định phải đi đến chỗ hẹn.”

Năm đó Vân lão gia tử bởi vì bị trọng thương, thân thể chịu không được mới sớm nhường ra vị trí gia chủ.

Nếu thân thể hắn còn tốt, có lẽ còn có thể ngồi lên mấy chục năm.

Vị gia chủ Thẩm gia kia vẫn luôn nhắc tới muốn lão gia tử trở lại vị trí cũ.

Kim quản gia cười nói xong, Vân Minh Viễn vừa nghe, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ.

Hắn cởi mở cười, nói: “Nếu không phải thân thể phụ thân có bệnh, ta cũng muốn cho mình nghỉ, như thế, còn có thể mang theo người ra ngoài du ngoạn một phen.”

Kim quản gia xấu hổ: “Nhị gia thà đặt hy vọng lên người Nhược Vi tiểu thư còn hơn.”

“Đừng nhắc tới nàng, nàng ngày ngày ngâm mình trong tông môn, cả ngày không để ý tới phụ thân là ta, nếu nói chuyện của Vân Chi, nàng còn phản ứng ta, bằng không đừng nghĩ tới. Ta ngược lại muốn gặp tiểu nha đầu kia, khiến phu nhân và khuê nữ của ta đến ngũ mê tam đạo, nếu không phải ta cưỡng ép thuyết phục, Phù Quân còn phải đi Đệ Thập Phong ở một thời gian. Nàng nói cái gì… Đúng, nàng nói muốn trao đổi tình cảm với cháu gái nhỏ này! Không đúng, Phù Quân thật sự không cho ta nói cháu gái, nàng nói cháu gái có thêm chữ ngoại, nói ra có chút xa lạ.”

Vân Minh Viễn càng nói càng nhiều, Kim quản gia lau mồ hôi trên trán, thừa dịp hắn không chú ý, lặng lẽ chuồn đi.

Vân Minh Viễn nói đến tận hứng, hắn muốn kéo Kim quản gia thảo luận một phen, nhưng không ngờ khi quay đầu, bên cạnh đã không còn một bóng người.

Cùng lúc đó, cánh cửa đối diện này từ bên trong mở ra.

Một luồng khí vọt ra, thẳng tắp ép về phía mặt Vân Minh Viễn!

Vân Minh Viễn vận linh lực, đưa tay ép luồng khí kia trở về.

Bình hoa mới vừa rồi cửa bị đánh đổ, Vân lão gia tử tức giận: “Nghiệp chướng, cút vào cho ta!”

Vân Minh Viễn thầm nghĩ không tốt, hắn sửa sang lại dáng vẻ, lại lõm vào nụ cười sáng lạn, nhấc chân bước vào.

“Phụ thân, phụ thân —— ”

Vân Minh Viễn còn chưa nói xong, đã bị một miếng bánh gạo thơm đập trúng, hắn cầm bánh gạo quế lên vai, nuốt chửng một cái nói: “Ai da, phụ thân, sao người không yêu quý bánh ngọt chút nào vậy.”

Vân lão gia tử tức giận đến mức dựng râu trừng mắt: “Nghiệp chướng! Biết rõ ta đang nhìn, ngươi còn lớn tiếng như vậy, ngươi chính là có chủ tâm muốn ầm ĩ ta!”

Vân Minh Viễn ho khan hai tiếng, không hiểu sao cảm thấy có chút oan uổng: “Phụ thân, ngài nói sai rồi, con đến tìm ngài nói chuyện phiếm.”

Vân lão gia tử ngoài cười nhưng trong không cười: “Ngươi nói chuyện phiếm với ta? Sao bình thường ngươi không đến? Sao, bị vấp chân?”

Vân Minh Viễn thu hồi nụ cười, nghiêm mặt nói: “Phụ thân, trong mắt người ta chính là người như vậy sao? Hiện giờ ta cũng coi như là người đứng đầu một gia tộc, sao lại như vậy?”

Vân lão gia tử trừng hắn.

“Có chuyện gì thì mau nói, có rắm thì mau thả.”

Vân Minh Viễn bưng bánh gạo lên, kéo cái ghế ngồi xuống: “Phụ thân, người vẫn là bớt tức giận đi. Lần này ta tới là muốn nói chuyện của từ đường.”

Vân lão gia tử quay đầu lại, nghi hoặc hỏi: “Từ đường gì?”

Vân Minh Viễn vui vẻ nói: “Ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi, ta muốn nói đây.”

Vân lão gia tử đạp hắn một cước: “Đã nói rồi, có rắm thì mau thả đi!”

“Chậc, vừa rồi Kim quản gia còn nói gần đây vết thương cũ của ngài tái phát, ta thấy rất tốt nha, chỉ với cước lực này của ngài, thả trong đám thanh niên kia, có thể quật ngã một mảng lớn!”

Vân lão gia tử làm bộ muốn đạp hắn, Vân Minh Viễn kịp thời né tránh.

“Ngươi xem, ngươi xem, còn không cho nói. Ta a, lần này là tới nói cho ngươi. Ngọc bài bản mạng của tiểu muội, sáng lên.”

Vân lão gia tử dừng lại.

Lúc đó hình ảnh trên Bạch Tường đang biến hóa, Vân Minh Viễn đang muốn nói thêm vài câu, lại bỗng nhiên nhìn thấy hình ảnh chợt lóe lên trước quang ảnh kia.

Không chỉ có Vân lão gia tử, chỉ cần liếc mắt một cái như vậy, Vân Minh Viễn cũng ngây ngẩn cả người.
« Chương TrướcChương Tiếp »