Chương 213: Chờ ta

Vân Chi còn không biết tâm tư của con bướm nhỏ kia.

Nàng cùng hảo hữu giải quyết xong một đám yêu thú cấp thấp cuối cùng phía tây nam, mới thu hồi kiếm, dời trận địa.

Thi thể những yêu thú kia toàn bộ bị Huyễn Điệp chạy tới hóa giải, trong nháy mắt đống thi thể yêu thú bị thanh lý, điểm lần này của đám người Vân Chi cũng thành công xoát ra.

“Vân Chi lần này đạt được 388 điểm tích lũy, Thẩm Hoài Châu lần này thu được 450 điểm tích lũy, Cố Minh Trì lần này thu được 300 điểm tích lũy —— ”

Thanh âm lạnh như băng quanh quẩn bốn phía, Triệu Gia Lan là người có căn cơ kém nhất, lần này cũng thu được 100 điểm tích lũy.

Hắn nhìn điểm tích lũy trong lệnh bài đệ tử của mình không ngừng tràn vào, trong lòng càng hưng phấn.

“Huynh, huynh nghe thấy không! Ta lần này cũng cầm 100!”

Triệu Gia Lan lần này lại càng ra sức đánh ra, có lẽ là bởi vì tu vi của lão là do dược liệu chồng chất mà ra, trong lúc đánh nhau thiếu chút nữa đã bị con đại xà kia một ngụm nuốt vào bụng.

May mà hắn phản ứng nhanh, cầm lấy Bạo Phá phù mà Vân Chi vứt bỏ, dùng sức nổ về phía con rắn lớn phía sau, con rắn lớn kia nhả ra, thả Triệu Gia Lan còn chưa tỉnh hồn xuống.

Có lẽ là đi một lần ở Quỷ Môn Quan, lần này Triệu Gia Lan rõ ràng an phận hơn trước.

Hắn nhỏ giọng tranh công với huynh trưởng nhà mình, ánh mắt lại nhịn không được nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp bị vây ở giữa.

Trận đánh vừa rồi quá mức kịch liệt, gương mặt trắng nõn của thiếu nữ đều dính mấy điểm máu rắn màu đỏ, cũng may máu rắn không độc, cho dù dính lên người, cũng không có chút tính ăn mòn nào.

Triệu Gia Lan lặng lẽ liếc nhìn nàng một cái, vội vàng thu hồi tầm mắt.

“Như thế nào, ngươi muốn cùng Vân sư muội nói chuyện?”

Triệu Gia Đống nhìn ra tâm tư của Triệu Gia Lan, hắn tựa vào gốc cây, khuôn mặt ôn nhuận nho nhã nhiễm lên vài phần ý cười.

Triệu Gia Lan hoảng hốt che miệng huynh trưởng nhà mình, căng thẳng nói: “A huynh, ngài có thể đừng nói lung tung được không? Ta chỉ thưởng thức Vân sư muội thôi.”

Triệu Gia Đống giả bộ kinh ngạc: “Ồ, thì ra là thưởng thức. Vậy vì sao ngươi không hâm mộ Thẩm đạo hữu? Thẩm đạo hữu thanh trừ yêu thú nhiều nhất. Hơn nữa, phẩm hạnh Thẩm đạo hữu cao thượng, phong cách hành sự cũng cực kỳ ổn thỏa, so với Vân Chi sư muội, không phải càng đáng để người thưởng thức.”

Triệu Gia Lan bị huynh trưởng trêu chọc, cũng không biết nên nói như thế nào.

“Chuyện này… sao lại có thể như vậy? Thẩm đạo hữu mặc dù thiên phú cũng xuất chúng, nhưng Vân Chi không phải càng lợi hại sao, nếu Vân Chi có thể đến tuổi Thẩm đạo hữu, tu vi tất nhiên cao hơn hắn.”

Triệu Gia Lan giải thích gập ghềnh.

Triệu Gia Đống vừa nghe, như có điều suy nghĩ trở về vị trí một hồi: “A, ta hiểu rồi.”

“Nói cho cùng, ngươi đây chính là hâm mộ cường giả. Mà cường giả này, chính là Vân sư muội.”

Triệu Gia Lan “A” một tiếng.

Triệu Gia Đống quay đầu nhìn hắn, trêu ghẹo nói: “Thôi, bây giờ ta cũng không nói ngươi, ngươi chỉ cần có lòng tu luyện, sửa lại tật xấu trước kia là được. Chờ sau này phụ thân nhìn thấy ngươi chuyển biến, sẽ không nhắc tới ta nữa. Tiểu Lan à, giang hồ hiểm ác, ngươi còn phải nhanh lớn lên một chút mới tốt. Nhi nữ tình trường, vẫn là chờ…”

Triệu Gia Đống vỗ vỗ đầu đệ đệ nhà mình, sau đó đứng lên, đi về phía đám người Vân Chi.

Triệu Gia Lan sau đó mới phản ứng lại: “Ài, a huynh, ngươi đi đâu!”

Triệu Gia Đống nói: “Ta tìm Thẩm đạo hữu và Vân sư muội thỉnh giáo.”

Triệu gia bực bội nói: “Ài, ngươi không cho ta đi, sao lại tự mình đi?”

Triệu Gia Đống quay đầu, nhún vai, ôn nhuận cười: “Ta cản ngươi khi nào?”

Mặt Triệu Gia Lan đỏ bừng.

Giận, thật sự quá tức giận!

A huynh nhà hắn thật sự là công khai vô tội, âm thầm xấu xa!

*

Bên này, Vân Chi vừa nghe xong cảm tưởng của mấy vị sư huynh sư tỷ, liền nghe thấy bên hông truyền đến chấn động.

Nàng nhớ tới tin tức lúc trước quên xem, liền tranh thủ thời gian lấy xuống ngọc bài truyền tin.

Linh lực màu vàng rót vào trong đó, vừa mới mở ra, thanh âm ôn nhu điềm tĩnh từ trong ngọc bài chui ra.

“Ôi chao, đây không phải là giọng của Tần sư tỷ sao? Có phải nàng cũng ở bên này hay không?”

Tiêu Sách nghe mấy câu ôn nhu ôn nhu kia, vội vàng mở miệng.

Thẩm Hoài Châu cau mày nói: “Đúng là Tần sư tỷ.”

Chỉ có điều, giọng điệu của Tần Y Y nghe ra, hình như có chút không có ý tốt.

Hắn cúi đầu nhìn tiểu cô nương đang cười, nhưng nàng không hề tra xét, đẩy mấy người trước mặt ra, sau đó đi đến dưới một thân cây, nhiệt tình đáp lại.

“Tần sư tỷ, ngươi ở nơi nào, bên ta không sai biệt lắm, có thể tới! Đúng rồi, mấy tháng trước ta đã đọc được mấy quyển sách trận pháp không tệ, ngươi có muốn không? Đúng rồi, Tần sư tỷ, ngươi bây giờ còn thiếu điểm tích lũy sao? Điểm tích lũy của ta đủ rồi, nếu như ngươi thiếu, ta cùng ngươi đi tìm yêu thú.”

Tiểu cô nương líu ríu, lời nói nhiệt tình lại săn sóc.

Tần Y Y cũng rất nhanh đáp lại: “Cần. Ta ở hướng Tây Bắc của các ngươi, đúng rồi, lời nhắc nhở kia còn một lúc nữa sẽ biến mất, các ngươi nhớ xem.”

Vân Chi lập tức trả lời: “Ta đã sớm xem rồi.”

Tần Y Y nói: “Tốt lắm, ngươi nhớ kỹ nơi có nhiều điểm sáng nhất ở phía tây bắc, sau đó lại đây.”

Giọng điệu của nàng nhảy vọt.

Có lẽ hiệu quả thu âm của ngọc bài truyền tin quá tốt, Vân Chi mơ hồ nghe thấy tiếng đao kiếm.

Vân Chi nghe ra manh mối, nói: “Tần sư tỷ, hiện tại có nguy hiểm không?”

Tần Y Y cất giọng: “Chuyện này cũng bị phát hiện? Ta cùng ngươi nói chuyện thú vị, chính là cái này.”

Tiếng gió xào xạc xen lẫn giọng nói dịu dàng của nữ tử, Vân Chi mở to mắt, hiếu kỳ nói: “Là cái gì?”

Tần Y Y chậm rãi chưa trả lời.

Vân Chi chờ đợi một lát, ngọc bài truyền tin trong lòng bàn tay lại sáng lên.

“Đương nhiên là cướp vật tư ~ Mấy tên người Tu Dương Kiếm Tông khi dễ người khác, ta ở phía sau giáo huấn bọn chúng một chút.”

Vân Chi siết chặt ngọc bài liên lạc, ngữ khí hưng phấn: “Sư tỷ, vậy ngươi chờ ta một chút!”

Thẩm Hoài Châu phía sau nhíu mày.

Sư muội nhà hắn… Có phải hơi bị bạo lực quá không.