Chương 226: Bí mật

Thiếu nữ nâng đôi mắt còng, nàng nhìn thẳng vào Tần Y Y, đáy mắt hiện lên một tia mê mang.

Tần Y Y nhìn phản ứng của nàng, không nhịn được cười ra tiếng: “Ngươi cái gì cũng không biết?”

Tần Y Y dùng tay chống cành cây nhảy xuống, nàng ngửa đầu nhìn Vân Chi, cười nói: “Ngay lúc ngươi một mình dẫn dụ Ngân Vĩ Hoa Thử đi.”

Vân Chi ôm lấy lệnh đệ tử, nhảy xuống theo.

Nàng nghiêm túc nhớ lại hồi lâu, vẫn có chút nghĩ mãi mà không rõ.

“Nhưng… Ta cũng không làm chuyện gì chứ?”

Vân Chi nghĩ mãi không ra, Tần Y Y thấy bộ dáng nàng ngây thơ, đưa tay vuốt đầu nàng, nói: “Tính toán, ngươi còn nhỏ, ngày sau liền có thể hiểu. Dù sao thì lòng của nam nhân, kim dưới đáy biển, chúng ta vẫn không nên suy đoán. Ngoan, ngươi bây giờ trọng yếu nhất chính là tu luyện. Chi Chi, chờ sau khi ngươi trưởng thành sẽ biết, thực lực là của mình, ai cũng không bắt đi được.”

Lời nói của Tần Y Y thấm thía, Vân Chi ngửa đầu cười nói: “Vâng! Ta biết rồi, sư tỷ người yên tâm! Chỉ có điều sư tỷ, ta có một chuyện không rõ.”

Tần Y Y rũ mắt, nghi hoặc hỏi: “Chuyện gì?”

Vân Chi cười nói: “Chính là… Ta cảm thấy Tần sư tỷ ở bên ngoài, rất không giống với ở trong tông môn. Lần đầu tiên ta gặp sư tỷ, người nhìn đặc biệt ôn nhu hiền lành.”

Tần Y Y cười: “Lẽ nào bây giờ ta không còn ôn nhu hiền lành nữa?”

Vân Chi lắc đầu, giọng nói giòn tan: “Đương nhiên không phải, ta cảm thấy sư tỷ ở bên ngoài kiên định hơn rất nhiều. So với lúc ở tông môn, người bây giờ càng tùy ý hơn, càng tiêu sái hơn.”

Vân Chi trước kia cảm thấy Tần Y Y ôn nhu hiền lành, như gió xuân tháng tư nhân gian, còn sư tỷ nhà mình lại thanh lãnh độc lập, giống như băng tuyết trên đỉnh Côn Luân sơn ở tây bắc.

Nhưng bây giờ Vân Chi lại cảm thấy, đại sư tỷ và Tần sư tỷ vẫn có rất nhiều điểm chung.

“Thì ra là như thế.”

Trong rừng ánh trăng thiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Chi bị ánh trăng chiếu vào trông rất đẹp mắt.

Trong lòng Tần Y Y lướt qua một tia hâm mộ, nói: “Đáng tiếc.”

Vân Chi nghiêng đầu: “Đáng tiếc cái gì?”

Tần Y Y giơ tay nắm lấy miếng thịt mềm bên má Vân Chi, cười nói: “Đáng tiếc ngươi không phải là con gái Tần gia chúng ta. Tới giờ ta hâm mộ Nhược Vi có muội muội như thế.”

Vân Chi mặt mày cong cong: “Chẳng lẽ sư muội không phải muội muội?”

Tần Y Y bị Vân Chi chọc trúng manh điểm, nàng chật vật thu tay lại, bên môi kéo ra một nụ cười sáng lạn: “Phải, đương nhiên phải rồi. Được rồi, chúng ta đi trước đi.”

Nàng lấy lệnh bài đệ tử trong ngực Vân Chi ra, sau đó chạy đến trận pháp trói buộc cách đó không xa.

Lệnh của đệ tử leng keng leng keng rơi xuống đất, Vân Chi nghe thấy tiếng mắng chửi trong đó, nàng rút Thu Thủy kiếm ra, vội vàng kéo Tần Y Y rời đi.

Trong bầu trời đêm yên tĩnh, thiếu nữ hăng hái chở nữ tử áo xanh vội vàng rời đi.

“Tần Y Y, Vân Chi, có ngon ba năm sau đừng gặp mặt! Các ngươi chờ đó cho ta! Thù này không báo không phải quân tử!”

Tiếng gào thét của Việt Tư Dương xuyên thủng mây xanh, Vân Chi bịt tai, vai không khỏi run lên.

Nàng quay đầu, cẩn thận từng li từng tí nhìn về phía Tần Y Y, nói: “Tần sư tỷ, vì sao là ba năm sau? Chẳng lẽ chúng ta cùng những người của Tu Dương Kiếm Tông kia ngày sau còn có tiếp xúc sao?”

Tần Y Y cười mà không nói.

“Ba năm sau quả thật có khả năng. Sợ hắn làm gì, hôm nay chúng ta có thể thắng hắn, về sau khẳng định cũng có thể.”

Vân Chi được cổ vũ một phen, nàng cười cười, lập tức bất động thanh sắc tăng nhanh tốc độ ngự kiếm.

Đột nhiên tăng tốc khiến Tần Y Y có chút bất ngờ không kịp đề phòng, nàng lảo đảo một bước, thân thể không tự chủ được xê dịch về phía trước.

Tiểu cô nương này, tốc độ ngự kiếm cũng quá nhanh!

**

Tối nay trăng sáng treo cao, phóng mắt nhìn lại, bầu trời mênh mông, thiên địa bao la.

Trên Thương Khung lâu, một người đứng sừng sững ở đây.

Nam tử một thân áo trắng như tuyết, giữa lông mày khí chất thanh quý, giống như tuyết sơn lãnh tuyền, cao không thể chạm.

Hắn cụp mắt xuống, tầm mắt rơi vào Nguyên Đoan bí cảnh cách đó trăm dặm.

“Nàng vẫn còn ở đây?”

Nam tử nhấc tay áo, trước mắt trải ra một làn sương mù như gợn nước.

Sương mù mông lung, nam tử lại nhìn thấy dung mạo có chút non nớt quen thuộc kia.

Ở lại chỗ này mấy ngày, hắn cũng đã biết rõ thân phận tân chủ Côn Ngô Kiếm.

“Vân Chi.”

Nam tử cúi đầu niệm.

Hắn tiếng nói trầm thấp, trên lông mày tuấn lãng nhiễm lên vài phần thống khổ.

Không biết vì sao, mỗi lần nghe được họ này, Dung Thiệu lại cảm thấy trong lòng có một chỗ trống vắng.

Hắn hình như cũng không nhớ ra rốt cuộc mình đến tìm ai.

Chỉ là bây giờ có một việc, hắn vô cùng chắc chắn.

Có lẽ Vân Chi là huyết mạch mà hắn để lại ở tiểu thế giới này.

Cho nên… Hắn muốn mang nàng đi.

Dung Thiệu tâm niệm vừa động, hắn đạp gió mà đi, chuẩn bị đi tìm thân phận của Vân Chi.

Nhưng chưa đi xa, chiếc nhẫn lam ngọc ở ngón giữa tay trái bỗng nhiên chấn động.

“Thần tôn đại nhân, thần tôn đại nhân, ngài ở nơi nào?”

Giọng nói già nua mờ mịt từ đầu dây bên kia truyền đến, Dung Thiệu khẽ nhíu mày, hắn rũ mắt xuống, ánh sáng trên chiếc nhẫn ngọc lam tắt đi.

Đi thêm vài bước, Vô Dạ ngủ say trong kiếm cũng bay ra.

“Thần tôn đại nhân, ngài dừng lại ở chỗ này quá lâu, là thời điểm trở về! Ngài nếu không trở về, những tiên sứ đại nhân kia khẳng định sẽ tìm đến nơi đây, nếu ngài thật muốn tìm được người trong mộng kia, ngài vẫn nên trở về trước cho thỏa đáng.”

Vô Dạ đánh bạo mở miệng, hắn nhìn ra vẻ do dự trên mặt Dung Thiệu, không khỏi liếc mắt nhìn về phía Nguyên Đoan bí cảnh, nói tiếp: “Ta biết ngài đang lo lắng cái gì. Thần tôn đại nhân, Côn Ngô Kiếm sẽ bảo vệ nàng. Hơn nữa, nàng chỉ chiếm được Côn Ngô Kiếm, có phải là huyết mạch của ngài hay không, thật đúng là khó mà nói —— ”

Vô Dạ nhỏ giọng nói xong, hắn nhìn thấy bước chân dừng lại của nam nhân, trong lòng vui vẻ, tiếp tục nói: “Thần tôn đại nhân, ngài nghe ta khuyên một lần đi, nơi này vốn không phải thượng giới, nếu những tiên sứ đại nhân kia phát hiện, ngày sau thiếu nữ Nhân tộc kia khẳng định sẽ có nguy hiểm…”

Vô Dạ bay tới bên cạnh Dung Thiệu, hắn nhìn sắc mặt đen kịt của nam nhân, cùng với nhíu chặt lông mày, tiếng nói càng ngày càng nhỏ.

“Vô Dạ.”

Dung Thiệu im lặng hồi lâu rốt cuộc có động tĩnh.

Vô Dạ nhỏ giọng nói: “Ta đây.”

Dung Thiệu nhướng mày, giữa chân mày xẹt qua một tia băng tuyết: “Bản tôn đã nói gì?”

Sắc mặt Vô Dạ trắng nhợt.

Hắn cúi đầu, lầu bầu nói: “Ngài nói… Để ta hồi kiếm lại, tự xét lại trăm năm. Nhưng ta không muốn nhìn thần tôn đại nhân đi lầm đường. Ngài không phải biết sao, viên Trữ Thần Tinh kia đã bay lên thay thế ngài, nếu ngài không áp dụng thủ đoạn bóp chết vị kia, ngài sẽ —— ”

Vô Dạ còn chưa dứt lời, một luồng linh lực màu trắng đánh lên người hắn, ép hắn phải quay về.

Dung Thiệu thu hồi ánh mắt sắc bén, hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng tối nay, thân hình dần dần biến mất.

Nhưng mà hắn không phát giác ra được chính là, ở trên dãy núi xa xôi, có một thanh niên áo đỏ đang ở trong bóng tối nhìn chằm chằm hắn.

Thấy nam tử biến mất, thanh niên áo đỏ cũng hóa thành một đám khói, lặng lẽ tản đi theo gió.

Một đám mây đen che khuất trăng sáng, trong phút chốc, trời đất đều tối.