Chương 33: Yến Hồi tầm mộng (6)

“Muốn sống quả thật không sai.”

Ánh mắt của Thẩm Hoài Châu từ từ trở nên lạnh lẽo: “Sai là tại ngươi đã gϊếŧ người.”

Lời này vừa nói ra, Nữ tu trẻ tuổi không nhìn ra biến hóa của nữ đồng nhịn không được bênh vực kẻ yếu cho nàng: “Thẩm sư huynh, có phải ngươi nhầm rồi không, tiểu cô nương này mới bảy tám tuổi, làm sao có thể gϊếŧ người? Hơn nữa, những người trong thôn Yến Hồi không phải đều là bị yêu thú —— ”

Nữ tu trẻ tuổi tiến lên một bước, nàng muốn khuyên Thẩm Hoài Châu buông kiếm, lại thình lình đối mắt với nữ đồng.

Trong mắt nữ đồng là một mảng màu xám đen tĩnh mịch.

Cùng lúc đó, những đốm xanh đen to nhỏ hiện lên trên người nữ đồng. Ngay sau đó, gân xanh của cô bé nhanh chóng nổi lên, chỉ liếc mắt nhìn đã cảm thấy vô cùng buồn nôn.

Nữ tu trẻ tuổi trong lòng cả kinh, nàng vô thức lui về phía sau mấy bước, nhưng mà, tiểu cô nương kia lại bỗng nhiên động, nàng ném túi giấy dầu trong tay xuống, ngón tay vừa lật, lộ ra móng tay màu xanh đen, thẳng tắp đánh bay trường kiếm của Thẩm Hoài Châu!

“Đại tỷ tỷ, tỷ tin tưởng ta, đúng không?”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, bé gái đã nhe răng cười, hướng thiếu nữ đánh tới.

Nhìn thấy nàng sắp cào rách mặt nữ tu, Vân Chi trở tay rút ra một tấm Bạo Phá phù ném về phía cô bé càng điên cuồng hơn!

“Sư tỷ, lui về phía sau!”

Nữ tu trẻ tuổi rốt cuộc tỉnh táo, nàng rút trường kiếm, vừa lăn vừa bò lui về phía sau mấy bước.

Chỉ thấy đạo phù lục màu vàng sáng kia vỗ vào trên lưng tiểu nữ đồng, nổ tung một đóa hoa lửa chói mắt.

Cô gái bị đau, cô cứng rắn quay đầu, nhìn đốm lửa dấy lên trên quần áo, trong đôi mắt đen nhánh dâng lên sự sợ hãi nồng đậm!

“Lửa! Là lửa!”

“Tỷ tỷ, muội đau quá.”

Từng dòng máu chảy ra từ hốc mắt cô bé, cô uất ức nhìn Vân Chi, khuôn mặt xanh đen và vàng như nến trao đổi.

Vân Chi trong lòng căng thẳng.

“Sư huynh, hình như nàng vẫn còn ý thức.”

Thẩm Hoài Châu giấu Vân Chi ra sau lưng, không cho xen vào nói: “Không được nhân từ.”

Vân Chi khẽ đáp: “Biết rồi.”

Trong mắt Thẩm Hoài Châu hiện lên một tia cảm xúc khó hiểu, hắn nhìn về phía đám nữ tu đứng ở cửa, bổ sung: “Vân Chi và các sư tỷ của ngươi rời khỏi nơi này.”

Thi khôi này hiện tại có chút ý thức, cho nên sẽ không công kích không phân biệt.

Nhưng mà sau đó thì không nhất định.

Vân Chi nắm chặt trường kiếm, quật cường nói: “Ta không muốn đi.”

“Sư huynh, để cho ta và huynh cùng nhau có được không?”

“Vân Chi!”

Thẩm Hoài Châu nhìn nữ hài còn chưa tới ngực mình, ngữ khí càng nghiêm túc, hắn quay đầu nhìn về phía nữ tu áo xanh cách mình gần nhất, đưa tay đẩy Vân Chi ra ——

“Phiền vị sư muội này giúp ta chăm sóc nàng một chút.”

“Các ngươi đều ra ngoài đi.”

Nữ tu trong phòng vốn nhát gan, nghe nói như thế, lục y nữ tu vội vàng nắm tay Vân Chi, chuẩn bị kéo nàng rời đi.

Vân Chi cắn răng, đang định từ chối, nhưng lại nhìn thấy đôi mắt nhuốm vài phần tức giận của Thẩm Hoài Châu.

Nàng ta nắm chặt tay, mặc cho nữ tử kéo mình ra, nhưng mà, ngay khi cửa phòng sắp đóng lại, Vân Chi bỗng nhiên giãy khỏi tay nữ tử…

“Ầm!”

Tiếng đóng cửa vang dội chọc Thi Khôi ghé mắt, nàng nâng đôi mắt trầm lặng tử khí, nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp đứng ở trước cửa, bên môi nhếch lên một nụ cười hưng phấn.

“Tỷ tỷ, sao tỷ không đi?”

“Ta biết rồi, ngươi muốn ở lại cùng ta, phải không?”

Trong lúc nói chuyện, da thịt trên mặt cô bé bắt đầu thối rữa, từng khối da thịt dính máu bắt đầu rơi xuống, nhìn thấy mà giật mình.

“Vân Chi, đi ra ngoài!”

Vân Chi ngoảnh mặt làm ngơ, nàng rút ra linh kiếm, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm quyết.

Nương theo tiếng nỉ non của thiếu nữ, linh kiếm giống như được rót vào linh hồn, nó giãy giụa thoát khỏi tay thiếu nữ, chậm rãi bay lên ——