Chương 14: Là Ta Đứng Không Đủ Cao Sao? (1)

Liễu Lạc Nhân siết chặt một góc của đài cao, cố gắng không để mình ngã xuống và giãy giụa bò lên.

Nàng ta chậm rãi thu kiếm lại, cả người loạng choạng đứng lên rồi thở hồng hộc nhìn chằm chằm vào Ôn Vân.

Liễu Lạc Nhân cắn chặt răng. Nàng khác với những đệ tử khác, từ nhỏ nàng ta đã có thân phận cao quý nên nàng ta biết rất nhiều tin đồn bí ẩn.

Ví dụ như kiếm ý hóa hình, khi kiếm thuật đạt đến đỉnh cao là có thể hóa kiếm ý thành hình thật. Vị kiếm tu nào có thể lĩnh ngộ được cái này đều sẽ bước vào con đường phi thăng!

Nàng ta miễng cưỡng nói: “Ngươi, vừa rồi là….Kiếm khí?”

Ôn Vân lắc đầu: “Không, cái đó không phải kiếm khí.”

Đó chỉ là một loại ma pháp rất bình thường mà thôi.

Ai ngờ sau khi nghe được lời này, sắc mặt của Liễu Lạc Nhân lại càng trắng, trong miệng lẩm bẩm “Quả nhiên không phải.” Trạng thái như điên như khùng.

Một lúc sau, nàng ta đỏ bừng mắt cầm kiếm và muốn tiếp tục chiến đấu.

“Đám tu sĩ chúng ta, sao có thể co mình lại được!”

Từ đầu đến cuối, Ôn Vân chưa từng có ý định ngăn cản, bởi vì nàng đã nhìn ra là Liễu Lạc Nhân đã không còn năng lực để chiến đấu.

Nàng cũng không thích bắt nạt những bạn nhỏ.

Quả nhiên là vậy, sau khi miễn cưỡng vận chuyển linh lực còn sót lại, Liễu Lạc Nhân lập tức ho khan rồi nôn ra máu tươi. Lần này nàng ta còn không có cả sức lực để cầm kiếm. Sau khi thanh kiếm rơi xuống đất, nàng ta chợt ngã người ra sau rồi ngất đi.

“Lạc Nhân sư muội!”

“Liễu sư tỷ!”

Đám đệ tử Nhất Phong ở phía dưới hoảng sợ la lên, rất nhanh đã có người rút kiếm bay lên đài và gầm lên: “Con tiện nhân này! Sao ngươi dám làm Lạc Nhân sư muội bị thương!”

Ôn Vân tránh né kiếm chiêu đột nhiên bay tới rồi nhíu mày nói: “Trong vòng nửa canh giờ, không ai được khiêu chiến với ta. Đây chính là quy tắc.”

Người nọ như mắt điếc tai ngơ, kiếm chiêu sắc bén không chút nể nang mà đâm về yếu điểm của Ôn Vân. Còn người phụ trách đưa ra quyết định ở bên cạnh thế nhưng cũng chuyển mắt sang nơi khác, giả vờ như không nhìn thấy.



Thẩm Tinh Hải ở đài cao Tam Phong lo lắng hoảng sợ, vội la lớn lên: “Sư Huynh! Trong tranh tài của nội môn, sao có thể có hành đồng bốc đồng được, huynh đợi nửa canh giờ nữa rồi khiêu chiến đi!”

Ai ngờ người nọ lại trừng mắt oán hận nhìn qua: “Thẩm sư đệ! Người bị thương chính là Lạc Nhân sư muội!”

Thẩm Tinh Hải mím chặt môi. Hắn vẫn cảm thấy lời này thật kiến người khác cảm thấy bất bình.

Đao kiếm không có mắt, kiếm tu so đấu thì bị thương là điều khó tránh khỏi. Ôn sư muội là quang minh chính đại mà thắng Liễu sư tỷ. Hôm nay Liễu sư tỷ bại trận bị thương thì mọi người đều cảm thấy bất bình và tức giận. Nhưng nếu đổi thành Ôn sư muội bị thương thì sao?

Bọn họ sẽ nói một câu bất bình nào cho nàng ấy không?

Như là không chấp nhận được chuyện Thẩm Tinh Hải a mặt cho Ôn Vân, vị đệ tử cùng phong bay đến trước mặt hắn và rống lên: “Thẩm sư đệ, ngươi là đệ tử Nhất Phong vậy mà lại bênh người ngoài, ngươi không xứng đứng ở đài cao này!”

Thẩm Tinh Hải vội rút kiếm nghênh chiến, hoàn toàn không rảnh để chú ý đến tình hình bên Ôn Vân.

Ôn Vân tức giận.

Tuy nàng có tính cách lạnh nhạt, nhưng ngày thường cũng là nói lý.

Nhưng nếu đám người Nhất Phong không nói lý thì nàng cũng không khách khí nữa.

Nàng trực tiếp thu hồi Hỏa Sam ma trượng và cầm vỏ kiếm làm bằng hàn thiết lên. Lần này nàng cũng không sử dụng ma pháp, nàng chỉ dùng kiếm chiêu rồi hung hăng đánh trả đối phương.

Kiếm của đối phương rất mau, nhưng kiếm của nàng càng mau hơn!

Hắn ta nhắm thẳng vào cổ và ngực của nàng, nàng cũng không chút lưu tình mà đáp trả trở lại.

Những đường kiếm đơn giản tự nhiên ở trong tay nàng lại trở nên vô cùng tinh diệu, gần như là làm người khác không thể thấy rõ bóng dáng.

Trong vòng ba chiêu, vỏ kiếm đã đánh thật mạnh vào đầu gối của đối phương, ép hắn ta phải quỳ xuống.

Ôn Vân bình tĩnh hỏi đối phương: “Sao không thấy Tạ Mịch An? Bị Nhất Phong các người trục xuất rồi à?”

Người quỳ dưới đất đỏ bừng mắt và tức giận nhổ nước miếng với nàng: “Phi! Con tiện nhân như ngươi cũng dám gọi thẳng tên của Tạ sư đệ! Nếu không phải đệ ấy vì thiên hạ thương sinh mà liều mạng với ma tu và bị trọng thương thì sao đến lượt con tiện nhân như ngươi đứng ở nơi này!”

Ôn Vân chán ghét nhíu mày rồi nhấc chân lên cao rồi mạnh mẽ đá hắn ta xuống đài.



“Cút đi.”

“Đáng ghét! Nữ nhân này, sao ngươi lại kiêu ngạo như thế!”

Lại một người nữa bay lên đài rồi trực tiếp đánh tới. Ôn Vân gợi môi lên, không chút cảm xúc mà cười khẩy một cái, vỏ kiếm trên tay không chút lưu tình đánh liên tiếp lên người đối phương.

Trông nàng có vẻ rất nhẹ nhàng thoải mái, thậm chí còn đơn giản hơn là đánh chó.

Một cái.

Hai cái

… ...

Mãi cho đến khi dám đệ tử Nhất Phong bị đánh nằm đầy đất dưới đài cao thì cuối cùng cũng không còn ai bước lên đài.

Nhưng mà vẫn có người co người trốn trong đám người và hô to: “Ngươi không xứng đứng ở trên đài Nhất Phong!”

Ôn Vân nghe vậy thì cúi đầu nhìn xuống dưới chân, sau đó nàng gật đầu đồng ý.

“Ngươi nói đúng, ta không nên đứng ở Nhất Phong.”

Nàng giơ cây Hỏa Sam ma trượng lên, ánh mắt không chút cảm xúc liếc về đám đệ tử Nhất Phong kia, sau đó _____

Chín viên hỏa cầu khổng lồ rơi xuống đài cao dưới chân như những viên sao băng.

“Oanh!”

Cuối cùng toàn bộ đài cao không chịu nổi gánh nặng ầm ầm vỡ vụn. Ôn Vân không bị ma pháp của mình ảnh hưởng, nàng vẫn đứng đám phế tích đã hóa thành tro tàn kia, tà váy trắng thuần khiết theo gió tung bay.

Ôn Vân tùy tay nhặt một cục đá lên, sau đó lười biết ngồi lên nó.

Nàng khẽ nhếch cằm lên và nở một nụ cười thật tươi đẹp với đám người há hốc miệng kia.

“Bây giờ đã không có lôi đài Nhất Phong. Nơi này là lôi đài Thập Phong.”