Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sư Muội Ngốc Nghếch Tu Tiên Cũng Cá Mặn

Chương 51: Thi hoàn

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mặc kệ những ánh mắt khác, Thượng Quan Nghi và Tiết Thần vẫn nghiêm túc cạy lấy những viên đá quý trên quan tài.

Vân Thất Thất nhìn thấy cũng có chút thèm thuồng, bởi những viên đá quý này đều có chất lượng rất tốt. "Ta nhớ là có quy tắc rằng bất kỳ thứ gì trong bí cảnh mà ai có khả năng lấy đi thì đều có thể lấy đi, đúng không? Quan tài này cũng thuộc bí cảnh, chắc cũng nằm trong số đó nhỉ."

Mọi người im lặng trong giây lát, rồi cùng nhau rút dao ra.

Không cần nói gì nữa, hành động thôi!

Tần Lạc và Trường Lâm làm việc chăm chỉ nhất, bởi vì họ đều là những kiếm tu nghèo!

Cả nhóm cứ thế mà cạy hết đá quý trên quan tài, từ một chiếc quan tài lộng lẫy giờ đây chỉ còn lại những cái lỗ trống.

Khi nhị sư tỷ đang cạy, nàng lấy được một miếng ngọc giản.

"Các ngươi qua đây xem, hình như ngọc giản này giải thích về danh tính của xác chết khô này."

Tiết Thần đọc nội dung trên ngọc giản.

"Khi các ngươi thấy được thứ này, có lẽ các ngươi đã xử lý xong thứ ở bên trong rồi. Thứ này khi còn sống là một nhân vật lớn, đã thiêu đốt, gϊếŧ chóc và cướp bóc không biết bao nhiêu mạng người, số lượng tu sĩ chết dưới tay hắn không dưới trăm, có khi đến cả nghìn. Ta đã gϊếŧ hắn và phong ấn ở đây, nhưng dù hắn đã chết, tà khí trên người vẫn chưa tiêu tán. Đây cũng là một thử thách ta để lại cho các ngươi. Nếu các ngươi đã giải quyết được hắn, hãy coi chiếc quan tài này như món quà của ta dành cho các ngươi."

Thượng Quan Nghi trầm ngâm: "Vậy tại sao hắn chỉ nhắm vào ta ngay từ đầu? Rõ ràng mọi người đều ở đây, mà ta còn đứng xa nhất nữa."

Vân Thất Thất vỗ vai hắn, nghiêm túc nói: "Điều đó cho thấy ngươi thật không tầm thường, nhiều người như vậy mà hắn chỉ chọn mỗi ngươi, không phải đặc biệt thì là gì!"

Tiết Thần cũng hùa theo: "Đúng vậy, ngươi thấy ta là người đầu tiên thấy nó mà, nhưng lại bị hắn đánh ngất ngay lập tức. Hắn đối xử với ngươi nhẹ nhàng hơn hẳn."

Nhìn ba người họ, bốn người còn lại không biết phải nói gì.

"Tới chuyện này mà cũng so đo sao? Có phải đây là truyền thống của Thiên Âm Môn các ngươi không?" Tần Lạc tò mò hỏi đại sư huynh.

Đại sư huynh nghiêm túc đáp: "Ba người này không đại diện cho toàn bộ Thiên Âm Môn, họ chỉ là ba kẻ kỳ quặc thôi. Xin hãy bỏ qua cho họ!"

Tần Lạc, Trường Lâm: ...

Đã nói thế rồi thì không thể từ chối ý tốt của người ta, vậy nên họ cũng cắt lấy vàng trên quan tài.

Vân Thất Thất lại cúi xuống nhìn xác chết khô, "Vậy còn cái này, chúng ta xử lý thế nào đây? Biết đâu tối nay nó lại tỉnh dậy."

Vân Thất Thất cầm dao nhỏ thử đâm vào xác chết, nhưng không thể xuyên qua.

"Những thứ này cũng vô dụng với hắn, chẳng lẽ phải đốt hắn sao?"

Nhị sư tỷ nói: "Nếu có thể đốt thì tiền bối đã làm rồi. Hắn đã nói tà khí trên người xác chết chưa tiêu tán."

Vân Thất Thất nhớ đến những bộ phim về cách xử lý xác sống, mà xác chết này rất giống với cương thi, đặc biệt nhạy cảm với ánh sáng mặt trời.

"Hay chúng ta kéo hắn ra ngoài ánh nắng. Vừa rồi hắn bị ánh sáng mặt trời chiếu vào đã không thể động đậy."

Mọi người tán thành đề xuất của nàng, Tiết Thần liền kéo xác chết ra ngoài nắng.

Đột nhiên xác chết bật dậy, phát ra tiếng thét ghê rợn, rồi dần dần hóa thành tro bụi dưới ánh mặt trời. Khi tro bụi tan đi, ở giữa đống tro xuất hiện một viên ngọc tròn màu đen, trông chẳng giống thứ gì tốt.

"Ta biết cái này, đây là thi hoàn!"

Trường Lâm nhảy dựng lên, cả người phấn khích: "Thi hoàn là một bảo vật quý hiếm! Nó có thể phòng chống và chữa trị độc thi."

"Hồi mới vào môn phái, ta từng thấy một sư huynh trở về từ chuyến rèn luyện với một viên nhỏ xíu, số tiền hắn kiếm được từ việc bán nó đến giờ vẫn chưa tiêu hết!"

Đối với những kiếm tu nghèo khổ, đây quả là một bảo vật vô giá! Huống hồ đây lại là một viên to như vậy!

Vân Thất Thất không có hứng thú với thứ này, dù là bảo vật nhưng nàng vẫn thấy xui xẻo, dù sao nó cũng được tạo ra từ xác chết.

Thượng Quan Nghi và Tiết Thần cũng không muốn, đại sư huynh và nhị sư tỷ cũng không mặn mà gì với nó.

"Thứ này tặng cho các ngươi, chúng ta không cần đâu."

"Thật sao? Vậy chúng ta không khách sáo nữa!"

Hai kiếm tu nghèo khổ cẩn thận nâng niu viên ngọc, cảm thấy mình sắp thoát khỏi cảnh nghèo rồi!

Sau khi mọi chuyện kết thúc, cả nhóm rời khỏi hang động.

Thượng Quan Nghi và Tiết Thần còn đặc biệt chạy ra ngoài nắng, nói là để xua đuổi xui xẻo trên người.

"Ta quyết định rồi, từ nay khi nghỉ ngơi ta nhất định không rời xa sư huynh sư tỷ. Một lần như vậy là đủ, nếu có lần thứ hai ta thật sự sẽ chết vì sợ mất!"

Thượng Quan Nghi nghĩ vận may của mình thật tệ, sau này cứ ở gần Vân Thất Thất để mượn chút may mắn của nàng che bớt xui xẻo của mình!

Vân Thất Thất: Cảm ơn ngươi nhé!

Bên ngoài Thẩm Nhược Hư đã cảm nhận được những gì xảy ra bên trong. Chính hắn là người đặt xác chết này ở đây, khi xưa hắn vào bí cảnh, có một ma tu đi theo hắn.

Ma tu này định gϊếŧ hắn để cướp bảo vật nhưng lại bị hắn phản sát.

Thẩm Nhược Hư có chút quái đản, hắn đã nấu chảy toàn bộ bảo vật trên người ma tu rồi rèn thành một chiếc quan tài, sau đó đặt xác hắn vào trong.

Tà khí trên người ma tu không hề tiêu tan, nhưng hắn đã phong ấn ma tu lại, dù thế nào nó cũng không thể rời khỏi hang động.

Còn sống thì gϊếŧ người, chết rồi vẫn hành hạ hắn.

Có vẻ như họ đã tiến triển khá tốt, có những việc hắn không thể giúp được, mọi chuyện bên trong đều phải do họ tự trải qua.

Dù chỉ mới một ngày ở bí cảnh thật sự, họ đã cảm nhận được sự nguy hiểm, nhưng vẫn quyết định tiến sâu hơn.

Dù sao cũng đã đến đây, phải tìm được vài bảo vật mang về chứ. Hơn nữa bọn họ may mắn tìm thấy bí cảnh thực sự.

Vì không biết bí cảnh còn nguy hiểm thế nào, họ quyết định luyện thêm đan dược để phòng thân.

Nhưng Vân Thất Thất vẫn nhớ lần trước nàng đã đun thứ gì trong lò luyện đan, lần này nàng không dám nhờ ai khác rửa, tự tay nàng cọ sạch trong ngoài lò.

Tần Lạc và Trường Lâm ngạc nhiên nhìn Vân Thất Thất thành thạo luyện đan.

"Không phải sư muội của ngươi là âm tu sao? Sao nàng còn biết luyện đan?"

Nhị sư tỷ điềm nhiên đáp: "Sư phụ của ta dạy mà, các ngươi chắc cũng biết sư phụ của ta là ai chứ. Ta và đại sư huynh không có thiên phú luyện đan, nhưng tiểu sư muội thì có."

Tần Lạc và Trường Lâm thèm thuồng, đan tu à! Đây là loại tu sĩ giàu nhất đấy!

Vân Thất Thất tập trung vào việc luyện chế đan dược, trước mặt nàng đã có mấy bình đan được hoàn thành, chỉ là chưa dán nhãn.

Trường Lâm ngửi thấy mùi thơm của sữa trong không khí, đó là mùi của đan dược mới ra lò.

"Thơm quá!"
« Chương TrướcChương Tiếp »