Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sự Nhầm Lẫn Diệu Kì

Chương 50: Chương 50

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đây rõ ràng là một lời cảnh cáo trắng trợn nhưng NT không thể nổi giận bởi người đó là mẹ anh, là bề trên. Vì vậy NT chỉ có thể kiềm ném nỗi uất ức và phẫn nộ vào trong, hít sâu một hơi bình tĩnh nói:

- Thưa cô, cháu nghĩ rằng cô là trưởng bối cho nên cô sẽ hiểu biết nhiều đạo lý hơn cháu. Cháu mong cô đừng lợi dụng quyền thế của mình chèn ép người khác. Nếu cô làm vậy chỉ càng làm anh ấy xa lánh cô hơn. Và cháu mong cô đừng kéo gia đình cháu vào bởi họ chẳng liên quan gì trong chuyện này.

- Hừ, tôi không quan tâm bất cứ chuyện gì ngoài việc liên quan đến danh dự của gia đình tôi…. Còn về việc đứa bé, nếu cô đồng ý chúng tôi sẽ nhận nuôi và bồi thường thỏa đáng cho cô…. Nhưng nếu cô định dùng nói để dây dưa và níu kéo thì cô nên từ bỏ ý nghĩ đó đi. Dù sao chúng tôi cũng không quá tha thiết với việc nhận nó. Cô nên suy nghĩ rõ ràng, tôi không kiên nhẫn chờ đợi đâu. Chào cô.

Nói xong bà Ella Phan lạnh lùng quay người đi, không thèm cho NT bất cứ cơ hội nào. BN thấy vậy cũng đáp lại cô ánh nhìn khinh bỉ và nụ cười chiến thắng, sau đó vội vàng đuổi theo bà.

Còn lại một mình NT thẫn thở ngồi trên xe lăn dõi theo bóng dáng hai người. Trong ánh mắt chứa đầy sự phẫn nộ, đau khổ và sợ hãi. Cô chưa bao giờ gặp một người ngang ngược như vậy, càng không nghĩ rằng mẹ anh lại phản đối ác liệt và bức bách người khác quá đáng đến vậy. Thì ra những người quyền quý ngoài đời còn kinh khủng hơn trong phim. Liệu bà có thực sự làm như bà nói? NT có thể chịu đựng tất cả, chỉ là ngoại trừ liên quan đến gia đình và người thân của cô. Nên làm gì đây? Cô còn chưa tiếp nhận tình cảm của anh mà đã có quá nhiều áp lực và ngăn cách. Xem ra con đường anh đến với cô và cô đến với anh nhiều chông gai lắm. Liệu cô có đủ khả năng và kiên cường để vượt qua? Và liệu anh có đủ kiên nhẫn và bản lĩnh để tiếp bước? Tương lai ai biết trước? Đây không phải phim ảnh hay tiểu thuyết, rất có thể sẽ là một kết thúc bất hạnh. NT buồn bã nghĩ.

Buổi tối muộn, sau khi ăn uống và học bài cùng AD, Hoàng được cậu đưa về nhà.

Kết thúc một ngày vui chơi và học tập vui vẻ, vừa bước vào cửa cậu bé đã nhìn thấy bà và mẹ ngồi trên ghế sôpha ở phòng khách. Điều này khiến bé ngạc nhiên vô cùng, hiếm khi họ cùng ở nhà vào lúc này. Nhưng Hoàng cũng không quan tâm nhiều, lẳng lặng theo bà bảo mẫu về phòng đi ngủ.

Hai người đang đi lên bậc cầu thang thì giọng nói uy nghiêm và lạnh lùng của bà Ella vang lên:

- Hoàng, con đi đâu bây giờ mới về?

Hoàng nhìn bà ngơ ngác, mất một lúc cậu bé mới hiểu được bà đang nói gì, lạnh nhạt trả lời như thường lệ:

- Dạ, cậu Vương đưa con đến bệnh viện thăm cô giáo và em AD ạ.

- Sao con không nói với bà? Cậu thường xuyên đưa con đến đó? – Bà Ella nghiêm giọng hỏi, cả người tản mát ra khí lạnh.

Điều đó chẳng làm Hoàng thay đổi nét mặt bởi cậu đã quá quen thuộc với nó. Hoàng quay lại nhìn thẳng vào bà, giọng nói tự nhiên như đó là thói quen:

- Ngày nào con cũng đến đó ạ.

Lời nói vừa kết thúc, Bà Ella đã tức giận đứng phắt dậy, nheo mắt nhìn về phía cháu đầy nguy hiểm:

- Ngày nào cũng đến? Vậy tại sao bà không biết? – Rồi bà quay sang nhìn con gái bên cạnh hỏi – Con biết không?

Đang ngồi ung dung duỗi móng tay, Minh Nguyệt chẳng buồn ngẩng đầu lên, chỉ chậm chạp lắc đầu. Thấy vậy bà Ella lại nhìn về phía cháu chờ đợi.

Lúc này Hoàng nhìn hai người rồi ứng họng, tự nhiên đáp:

- Bà với mẹ ngày nào cũng ra ngoài từ lúc con chưa dậy, đến khi con ngủ rồi mới về thì làm sao biết con có đi ra ngoài hay không ạ?

Giọng nói cao trong của Hoàng làm cho hai người lớn giật mình. Sự hờ hững, vẻ mặt không quan tâm nhưng giọng nói và ánh mắt buồn bã, trách cứ của cậu bé làm họ trột dạ, bỗng nhận ra một điều quan trọng. Đó là họ đã lãng quên bé.

Không khí im lặng bất ngờ, lát sau Hoàng quay người đi, ánh mắt tối sầm lại, không muốn nhìn thấy biểu hiện ngơ ngác của bà và mẹ. Cậu bé nặng nề bước từng bước lên lầu, trở về phòng.

Sau giây phút bàng hoàng và xấu hổ, không thể nói được gì, bà Ella chỉ có thể trơ mắt nhìn cháu trai bỏ lên lầu. Cảm giác vừa tức vừa hổ thẹn xâm lấn trong lòng. Vì câu nói của cháu mà bà bắt đầu phải suy nghĩ về những điều bà luôn cho là tự nhiên. Lớn lên trong một gia đình có nguồn gốc quý tộc lâu đời, bà được hưởng sự giáo dục cao cấp và nghiêm khắc. Bà được dạy dỗ một cách hòan toàn khác với những đứa trẻ bình thường, bà hiểu rằng mình không cùng đẳng cấp với chúng. Những gì bà được dạy là sự lạnh lùng, nghiêm nghị và quyền lực, là những quý tắc và luật lệ chỉ có thể nghe theo và thực hiện, không được thắc mắc. Vì vậy bây giờ bà cũng dạy dỗ con trai và cháu trai của mình như vậy. Nhưng tại sao chúng lại không như bà? Dường như chúng không được vui và trách cứ bà? Chẳng lẽ chúng muốn được giống như những đứa trẻ bình thường ngoài kia? Nhưng…. Làm sao có thể như vậy? Chúng là con cháu của bà, là con cháu của quý tộc Mỹ, không thể có sự nhố nhăng, không phân biệt trên dưới như kẻ tầm thường được. Bà Ella ra sức phủ định mọi sự kháng cự của cháu mình. Xem ra bà cần phải nghiêm khắc và chỉnh đốn lại mọi thứ. Con trai bà đã đi lầm đường vì bà không thể khống chế được nó nữa, bà nhất định không thể để cháu trai đầy kì vọng của mình cũng đi theo vết xe đổ của con trai. Nghĩ vậy, bà Ella trở nên kiên quyết hơn, ánh mắt cũng sắc bén hơn. Bà quay sang nhìn con gái đang chăm chút móng tay, cất giọng đầy quyền lực:

- Từ ngày mai, con phải nhận trách nhiệm dạy dỗ con trai mình. Mẹ không muốn thấy nó vô phép như vừa rồi nữa.

Chầm chậm để chiếc dũa trong tay xuống, Minh Nguyệt ngẩng mặt lên nhìn mẹ, lạnh nhạt nói:

- Sao lại là con? Đó chẳng phải luôn luôn là trách nhiệm và quyền lực của mẹ sao? Chúng con chỉ biết nghe và làm thôi mà.

- Con nói vậy là sao? Con là mẹ của nó thì con phải dạy dỗ nó chứ? – Bà Ella trừng mắt nhìn con gái - Mà con cũng không còn nhỏ nữa, đến lúc da dáng một quý bà để kế nhiệm bổn phận của mẹ là vừa. – Nói xong bà phất tay, ý đã quyết không thể thay đổi.

Trân trối nhìn mẹ một lúc lâu, Minh Nguyệt bỗng bật cười. Tiếng cười của cô vang khắp không gian rộng lớn, như tiếng chuông trong veo nhưng có gì đó chua chát và chói tai.

- Mẹ lúc nào cũng chỉ biết ra lệnh và ra lệnh. Mẹ có từng hỏi xem con có muốn hay không chưa? Trong mắt mẹ bọn con có khác nào cái máy, chỉ biết nhận lệnh và thực hiện. Thậm chí con còn có cảm giác mình chỉ là một món hàng có lợi của mẹ, được mẹ chăm sóc và đến kỳ thì bán đi. Là quý bà thì sao? Có tiền, có quyền lực thì sao chứ? Trong khi ngay cả một hơi thở tự do con còn không có. Cả cuộc đời của con từ khi chào đời đã được mẹ sắp đặt hết rồi. Cũng như nghề nghiệp của con, tình yêu của con và hôn nhân của con vậy. Con đã cho mẹ tất cả, mẹ còn muốn gì nữa?

Vừa nói cô vừa nhìn chằm chằm mẹ mình, ánh mắt tràn đầy sự đau đớn, phẫn nộ và thậm chí là hận. Còn bà Ella chỉ có thể mở to mắt nhìn con gái không thể tin nổi.

Hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh, Mình Nguyệt cự tuyệt một cách vô cảm:

- Mẹ cứ làm bà hoàng của mẹ đi. Con sẽ không kế thừa điều đó của mẹ đâu. Cuộc đời con đã trả cho mẹ, bây giờ con không còn gì đáng giá nữa. Con chỉ muốn tận hưởng một chút những gì mình bỏ lỡ thôi. Còn con trai con…. – Cô do dự trong giây lát – Con không biết phải làm gì với nó nữa? Thậm chí nó còn không thể gần gũi con. – Minh Nguyệt đau buồn nói – Đó là quyền của mẹ…Mẹ muốn làm gì tùy mẹ. Con không quan tâm, vì vậy mẹ hãy để cho con yên.

Dứt lời cô xoay người, bỏ đi ra ngoài. Lúc này cô cần thứ gì đó dập tắt mọi sự phản kháng và muốn bùng nổ trong lòng. Minh Nguyệt rất hối hận bởi nó không lớn lên và mạnh mẽ từ trước thì khi đó cô đã đấu tranh được cho hạnh phúc của mình. Còn bây giờ…. Dù có nổi điên lên thì có ích gì? Dù sao mọi chuyện đã quá muộn, người đã ra đi, tất cả đã lụi tàn từ lâu. MN đau khổ nhắm mắt lại, một giọt nước mặn chát rơi trên khóe miệng, cô nở nụ cười tê tái, xoay tay lái lao vυ"t ra ngoài cổng.

****

Nhìn con gái bỏ đi, Bà Ella tức giận đến suýt lên cơn đau tim. Cơn giận làm bà tím tái mặt mày, hất mạnh mọi thứ trên bàn xuống đất, bà Ella quát:

- Thật không có quy tắc gì. Cái nhà này sắp loạn hết rồi…. Các người cứ đi đi, có giỏi thì đừng bao giờ về nữa.

Nói xong bà phất tay áo bỏ đi. Căn biệt thự rộng lớn lại chìm vào im lặng, bị nhấn chìm bởi màn đêm đen tối. Mặc dù đèn điện sáng trưng nhưng nó vẫn lạnh lẽo như được tạc ra từ băng. Trong đó, có một đứa bé đang ngồi trong căn phòng tối om, nhìn ra màn đêm ngoài cửa sổ. Vô cảm nghe cuộc hội thoại to tiếng giữa mẹ và bà vang vọng khắp căn nhà. Đây cũng là một điều hiếm hoi xảy ra bởi từ xưa đến nay, mọi người trong nhà đâu có khi nào nói chuyện với nhau quá ba câu. Mẹ bé không quan tâm đến bất cứ thứ gì ngoài những hứng thú của bản thân. Mẹ phục tùng, im lặng với tất cả những gì bà nói nhưng thực ra lại dửng dưng và cự tuyệt bằng cách khác. Đây là lần đầu tiên mẹ không nghe lời bà và to tiếng với bà. Mẹ nói đúng, bà là bà hoàng trên cao, lạnh lùng và uy nghiêm, không ai dám đến gần và chống cự, ngay cả con cháu của bà. Mẹ cũng đúng về tình cảm giữa hai mẹ con bé. Nhưng có một điều mà bé chưa bao giờ dám nói với mẹ hay với ai khác. Đó là bé im lặng và lạnh lùng như vậy bởi bé biết mẹ không hề yêu bố và bố cũng vậy. Điều đó làm bé luôn nghĩ rằng mẹ cũng không yêu mình và sự tồn tại của bé là một sự gượng ép. Cậu bé đau khổ nắm chặt con rô bốt trong tay. Đây là nơi bé sinh ra và lớn lên. Mọi chuyện luôn như vậy, bé tưởng mình đã chai sạm với sự lạnh lẽo và âm trầm còn đáng sợ hơn cả bóng tối của ngôi nhà. Nhưng càng tiếp xúc với cô và AD, bé càng khao khát và mong muốn thoát khỏi nơi vô cảm này. Ánh mắt cậu bé chăm chăm nhìn một điểm trên bầu trời, mong tìm kiếm được một ngôi sao sáng, rất tiếc hôm nay bầu trời đen kịt, chỉ có màu đen ánh lên trong mắt bé.
« Chương TrướcChương Tiếp »