Chương 45: Ma Vương

Bên trong viện của tư mệnh.

"Thượng thần thật chẳng có gì mà"

Nhìn một trang mệnh cách trống trơn, hắn thật không hiểu nổi tại sao lại xảy ra chuyện như thế này kia chứ, lúc trước khi lịch kiếp trở về mặc dù mọi chuyện đều quên sạch nhưng trong tâm hắn luôn có một nổi bất an lạ thường, một thứ mong mỏi vô hình như muốn gặp ai đó, hắn cũng đã đến tìm tư mệnh để xem mệnh cách của bản thân khi lịch kiếp, nhưng thật sự là trống trơn không có gì rồi thêm cái tên tư mệnh này, hỏi ngươi đã viết gì cho ta, hắn cũng ngẩn ra vì không nhớ gì cả, mặc dù lúc đó thấy thất thường nhưng thiên đế phái hắn đi Nam Thiên vì một số chuyện,thế rồi qua cả mấy ngàn năm hắn đã không còn để ý đến chuyện ấy nữa, nhưng không hiểu sao tự dưng hắn lại muốn tìm lại chuyện lịch kiếp lần đó.

"Tư mệnh! Ngươi thật không nhớ?"

Buông mệnh cách xuống giọng hắn nhàn nhạt, tư mệnh cũng thở ra vì thật sự bản thân không nhớ nổi.

"Thật tiểu tiên không nhớ! Chuyện này đúng là thật kì lạ, với lại chuyện này đã qua lâu rồi"

Hắn đâm chiêu không biết đang nghĩ gì rồi lại chợt lên tiếng.

"Ta đi tìm Đông Thương lần nữa đây!"

Chưa để tư mệnh lên tiếng thì hắn đã không thấy thân ảnh đâu, cầm lại mệnh cách hắn lại thở dài lắc đầu ngao ngán, hắn chỉ là một tiểu tư mệnh nhỏ bé nhưng hễ đụng đến các nhân vật lớn này, hắn thật có chút khổ sở, không thể viết mệnh cách quá tốt vì lịch kiếp là quá trình để họ thăng làm thượng thần nhưng viết quá bi thảm thì khi họ trở về, kẻ bị ghét bỏ nhiều nhất lại là hắn.

"Thật muốn tìm thiên đế để từ chức quá!"( ảo não tự lẩm bẩm)

Xong lại tiếp tục công việc của mình.

======================

"Đạo sĩ điên, ta và ngươi không thù không oán, sao ngươi lại muốn giết ta?"

Bất Bất rống to đầy lửa giận, hướng tên đạo sĩ đang chìa kiếm thẳng vào mình.

"Không nguyên nhân, chính vì ngươi là yêu quái nên ngươi phải chết!"(lạnh giọng)

Mồ hôi đã rịn đầy trán, Bất Bất ôm ngực đã bị thương, mặc dù nàng thành người ngay từ lúc mới sinh nhưng tính ra vẫn còn rất nhỏ, yêu lực lại rất kém, thật không thể đánh lại tên đạo sĩ này, từng bước lùi lại thật sự hôm nay phải bỏ mạng nơi này sao?

"Yêu nữ! Đến lúc kết thúc rồi!"

Hắn hô lớn rồi chỉa thẳng kiếm vào người Bất Bất đâm tới, nhắm nghiền mắt trong vô vọng, Bất Bất đợi mũi kiếm đâm tới nhưng có chút kỳ quái, không thấy đau nên Bất Bất đã mở toan mắt ra.

Đạo sĩ đâu không thấy nữa mà chỉ thấy một nam nhân chấn trước nàng, có vẻ kinh ngạc, Bất Bất khẽ lên tiếng.

"Ngươi...là?"

Nam nhân xoay lại.

Sợi dây định mệnh luôn tìm đúng người để trói buộc, cả hai đều không biết lần gặp định mệnh này sẽ thắt chặt cả hai lại với nhau đến muôn đời vạn kiếp.

====================

Ma giới.

Hắn lười biến đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn nữ nhân một thân hắc y từ trên xuống dưới, đang quỳ trên mặt đất kia, sau một lúc đủ lâu để nữ nhân kia cảm thấy hoảng sợ, hắn mới khẽ nhếch môi.

"Ngươi nói muốn đến nhân thế tìm linh châu thể cho ta?"

"Dạ đúng! Thuộc hạ sẽ sớm tìm được linh châu thể cho ngài"(giọng có chút run)

Có vẻ chẳng để tâm đến những gì nữ nhân kia đang nói, hắn khẽ nhắm mắt dưỡng thần.

"Tại sao?"

Nữ nhân đã lúng túng trước câu hỏi của hắn, nhưng vẫn cố trả lời.

"Là..là vì ma vương ngài thôi, chỉ cần có linh châu thể, ngài sẽ thống nhất được tam giới"

"Ta có nói là muốn thống nhất tam giới sao?(lần này giọng hắn đã phát ra hàm băng lạnh thấu xương)

Nữ nhân có chút run sợ, mặt đã tái nhợt.

"Sao không nói là vì ngươi muốn trả thù nên mới viện cớ muốn đến nhân thế!"

Chạm đến ánh mắt đầy mùi chết chốc của hắn, nữ nhân đã ngã bịt xuống vội cúi đầu giải thích.

"Ma vương! Thuộc hạ không dám, thuộc hạ chỉ muốn đền ơn cứu mạng của ngài"

"Thứ của thiên giới, ta không cần, việc ta cứu ngươi chỉ đơn giản là lúc cao hứng, muốn rời khỏi thì cút đi, đừng để ta thấy mặt, nếu không ngươi biết hậu quả rồi!"

Mặt nữ nhân thoáng chút vui mừng, bản thân nàng ta cũng không nghĩ ma vương sẽ đồng ý cho mình đi, gập mạnh đầu xuống đất rồi cung kính rời đi.

"Đa..tạ ma vương!"

Sao khi bóng nữ nhân biến mất thì trong bóng tối một nam nhân cũng một thân hắc y, trên vai hắn vác theo một thanh đao to tướng, ánh mắt cũng tót ra một cổ khí lạnh tanh.

"Ngài để ả đi sao?"

"Chỉ là thứ vô dụng"