Chương 7: Răng rắc!

Vừa dứt lời, chỉ thấy gã bước dài vọt đến chỗ Lâm Đông Cường.

"Muốn chết này!" Quạ Đen phản ứng nhanh nhẹn, lập tức vòng người qua Trân Thanh Tuyết ngăn Vật Tương Vong lại, đồng thời đánh một quyền ra phía sau.

Vẻ mặt Vật Tương Vong khinh thường, gã cũng nghênh đón quyền đó.

"Bốp! Bốp!"

"Răng rắc!"

Hai nắm tay va vào nhau.

"A!"

Tên Quạ Đen cao một mét tám trực tiếp bay ra ngoài, hắn ta ôm cánh tay nằm trên đất đau đến mức chết đi sống lại.

Kỹ năng kinh động bốn phía!

“Tao khinh... Phẹt!"

Vật Tương Vong vỗ vỗ tro bụi trên người, gã nhổ một ngụm nước miếng chuẩn xác lên mặt Quạ Đen.

Cả người Lâm Đông Cường ngây ngẩn, gã ta khϊếp sợ không nói lên lời.

Gã ta rất rõ ràng thân thủ của Quạ Đen, một mình đấu mười hoàn toàn không là vấn đề, thế nhưng bây giờ lại bị một quyền của một người đánh phết

A... Á...

Lý Trạch Vũ châm một điếu thuốc, hắn thản nhiên nói: "Bẻ hai chân hắn rồi ném ra ngoài!"

“Tuân lệnh!"

Vật Tương Vong cười lạnh, gã đi từng bước về phía Lâm Đông Cường.

"Đừng tới đây, tao chính là thiếu chủ của Hưng Nghĩa Các đói"

"Nếu mày dám động đến tao, cả nhà mày sẽ phải chôn cùng!"

Lâm Đông Cường luống cuống, dưới tình thế cấp bách lập tức nói thân phận của mình ra.

"Ôi thân phận trâu bò quá, làm tao sợ muốn chết!"

"Uỳnh.."

"Răng rắc!"

Vật Tương Vong ra tay rất nhanh, tất cả mọi người còn chưa nhìn thấy, đã nghe tiếng xương gấy vang lên, sau đó nhìn thấy Lâm Đông Cường nằm trên đất không đứng dậy được.

"Chân của tao!"

"A, chân của tao..."

Một phút trước còn huênh hoang thân là thiếu chủ của

Hưng Nghĩa Các, lúc này lại nằm kêu rên không ngừng như con chó.

Vật Tương Vong nghe theo lời Lý Trạch Vũ phân phó, một tay lôi Quạ Đen, một tay lôi Lâm Đông Cường, ném hai bọn họ ra ngoài cửa như ném gà con.

Hết thảy nhìn có vẻ thong thả, nhưng thực ra lại không đến hai phút.

Dù Trần Thanh Tuyết cũng chứng kiến rất nhiều tình cảnh, nhưng vẫn bị chấn động bởi cảnh vừa rồi.

Ánh mắt cô đánh giá Lý Trạch Vũ.

Khí chất hiên ngang, phong độ nhẹ nhàng.