Chương 4: Sông băng nở hoa

Edit: Nhang – Beta: Hann

Tuy rằng gần đến mùa thu nhưng Nam Chi không cảm thấy có chút lạnh lẽo nào, có lẽ là do những tia nắng ấm áp chiếu lên người mình.

Nam Chi nhấp một ngụm cà phê rồi cười nói: “Chị Diêu đã giúp tôi tìm kịch bản mới, hôm nay tôi tới để xem kịch bản, nhưng dù sao cũng phải cảm ơn Chu tổng đã lo lắng cho tôi.”

Không có sự xa cách trong giọng điệu, chân mày đang nhíu lại của Chu Tự Bắc cũng giãn ra: “Thật sự không cần tôi giúp?”

Nam Chi híp mắt, nở nụ cười: “Thật ra tôi đã trả thù rồi.”

Sau đó cô đem chuyện gặp Tả Mộng Vũ ở hậu trường liên hoan phim Định Hải kể lại cho Chu Tự Bắc nghe, ngay cả Trang Khả Khả cô cũng không nói nhưng cũng không biết sao lại nghĩ có thể cho Chu Tự Bắc nghe.

“Cô ta thật ra đang ghen tị với tôi.” Nam Chi cong môi: “Hơn nữa, một đoàn phim có thể tiếp nhận nhà đầu tư sắp xếp loạn vào như vậy thì có lẽ cũng không có thực lực, phim công chiếu sẽ không có chất lượng nên tôi cảm thấy không cần phí thời gian vì bộ phim này.”

Chu Tự Bắc nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng nở một nụ cười khẳng định với Nam Chi: “Em nói đúng, đoàn làm phim đó không xứng với em, tôi giúp em tìm một kịch bản tốt hơn?”

Nam Chi lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trong lòng nhảy dựng lên, cô vội vàng từ chối: “Chị Diêu đã giúp tôi tìm rồi, thật sự không cần phiền đến Chu tổng.”

“Có vẻ như tôi đang lãng phí thời gian của em.” Chu Tự Bắc khẽ cười nói.

Nam Chi vội vàng lắc đầu: “Không có, không có, là tôi làm chậm trễ thời gian của Chu tổng.”

Có thể dành thời gian nói chuyện về vai diễn với cô, thậm chí còn nguyện ý giúp cô cướp lại vai diễn, Húc Tinh có được tổng giám đốc như vậy đúng là có phúc mà.

“Chu tổng quan tâm đến chuyện của nghệ sĩ như vậy, những người khác mà biết sẽ rất cảm động.” Nam Chi nghiêm túc nói.

Khóe miệng Chu Tự Bắc nhẹ nhàng cong lên, sau đó thở dài nói: “Em tới xem kịch bản nhỉ, tôi đưa em qua đó.”

Nam Chi mơ hồ liếc mắt nhìn Chu Tự Bắc một cái, còn tưởng mình vừa nói sai cái gì nhưng thấy vẻ mặt của Chu Tự Bắc không có vẻ gì là không vui nên cũng yên tâm.

“Chu tổng không cần đưa tôi qua đó đâu, tôi tự đi là được.” Sao cô có thể để Chu Tự Bắc đưa cô đi được, nếu để cho mấy nhân viên nữ khác thấy thì không khéo họ lại nghĩ cô với Chu Tự Bắc có mối quan hệ gì khác nữa.

Chu Tự Bắc khăng khăng nói: “Tôi đưa em qua.”

Nam Chi kinh ngạc, vội vàng đứng dậy, xua tay nói: “Không cần đâu! Tạm biệt Chu tổng.”

Nói xong cô liền vội vàng trốn đi.

Nhìn bóng dáng vội vàng chạy đi của Nam Chi, Chu Tự Bắc lại lần nữa rơi vào trầm mặc.



Nam Chi đi thẳng một mạch như có người đuổi theo sau vậy, trực tiếp chạy thẳng vào văn phòng của Diêu San.

“Em đến rồi à?” Diêu San ra hiệu cho Trang Khả Khả rót nước, thấy cô thở hồng hộc, cười nói: “Nói chuyện phiếm với Chu tổng cũng không cần thiết phải vội vã trở về như vậy. Mà em với Chu tổng đã nói những gì?”

Nam Chi thầm rùng mình, dùng ngữ khí nhàn nhạt trả lời: “Hỏi về chuyện bị cướp vai của em, tin tức của anh ấy nhanh thật.”

“Chị nói với anh ấy đấy.” Diêu San cười cười nói: “Bị cướp vai cũng không phải việc nhỏ nên chị mới nói với anh ấy, không ngờ Chu tổng vẫn còn nhớ.”

Nam Chi cũng cảm thán theo: “Hèn gì rất nhiều nghệ sĩ sau khi kết thúc hợp đồng vẫn lựa chọn gia hạn, xem ra cũng có phần của Chu tổng.”

Diêu San hơi mỉm cười, không tiếp tục chủ đề này nữa mà nhìn Nam Chi nói: “Lần này chị chọn được một cái kịch bản khá tốt, em cũng biết gần đây những bộ phim chuyển thể từ tiểu thuyết đang rất hot, vai nữ hai trong kịch bản này rất thích hợp với em, cũng có nhiều không gian để phát huy.”

Mắt Nam Chi sáng lên, hứng thú cười hỏi: “Tên gì ạ?”

Diêu San không nói bừa, trực tiếp đưa kịch bản cho cô: “Tự mình xem xem.”

Tên của kịch bản là “Nguyệt Thượng Hải Đường”, cô lật vài ba trang để xem, vai diễn này quả thật không tệ. Trước đây, vai nữ hai đa phần là vai ác nhưng gần đây hình tượng nữ hai đó có chiều hướng đảo ngược. Không còn mù quáng nhằm vào nữ chính nữa mà còn có đường lối riêng cho bản thân mình.

“Tiểu thuyết cũng cùng tên, nghe nói rất nổi, em nhận vai này tuyệt đối sẽ không thua thiệt, nhiều khi còn tốt hơn vai bị Tả Mộng Vũ cướp.” Diêu San cười nói.

Nam Chi gật đầu đồng ý, nhân vật này quả thật không tồi. Cô lặp đi lặp lại mấy chữ này, cảm thấy tên tiểu thuyết có chút quen tai nên lấy điện thoại ra tra thử.

Sau khi lướt từng trang từng trang, chân mày Nam Chi cũng nhíu chặt lại.

“Chị Diêu, nguyên tác của bộ này bị nghi ngờ đạo nhái?” Cô đưa Diêu San xem bảng màu* do người khác so sánh. Ngày thường cô cũng hay xem tiểu thuyết để giải trí nên cô biết việc sao chép tiểu thuyết có ý nghĩa như thế nào. Bảng màu của tiểu thuyết này rất chi tiết, gần như tương đương với việc sao chép, không có chỗ nào để tẩy trắng luôn.

*bảng màu ở đây theo như mình hiểu là highlight để so sánh hai tác phẩm á ^^

Diêu San cầm điện thoại nhìn vài lần, sau đó đặt điện thoại xuống nói: “Thật ra hai cái cũng không liên quan gì tới nhau, nguyên tác là nguyên tác, phim truyền hình là phim truyền hình.”

Nam Chi lắc lắc đầu: “Sao không liên quan được chị, nó là dựa vào cờ hiệu* của nguyên tác mà cải biên, không phải sao?”

*Cờ hiệu ở đây được hiểu là việc dùng danh nghĩa của cái gì đó để làm việc xấu (Nguồn: Quick Translator)

“Nhưng tổ sản xuất bộ này thật sự không tệ, chị nhận được tin tức, nam nữ chính trúng tuyển bộ này điều là tiểu sinh, tiểu hoa đán đang hot, có thể đảm nhận kéo rating, nhận nhân vật này có thể giúp em có thêm độ hot.” Diêu San khuyên nhủ.

Nam Chi nghiêm túc nói: “Nhưng bản thân phim này chuyển thể từ tiểu thuyết sao chép, nếu em nhận nó thì có khác gì thừa nhận bộ tiểu thuyết này không có vấn đề gì không? Việc này cũng sẽ làm tác giả bị sao chép tổn thương thêm lần nữa, em không muốn làm trái nguyên tắc của mình.”

“Nguyên tắc nguyên tắc, em có biết là bao nhiêu người đang sứt đầu mẻ trán tranh cái vai này không?” Ngữ khí của Diêu San không vui nói: “Giới giải trí là một nơi hám danh hám lợi, nguyên tắc thì có ích gì, có mài ra được cơm ăn đâu!”

Nam Chi mím môi cười nhẹ: “Tuy rằng nguyên tắc không mài ra cơm ăn, nhưng có thể bảo vệ điểm mấu chốt của chính mình. Cho dù người khác có làm gì thì em chỉ cần làm chính mình là được. Chị Diêu không cần khuyên em, em sẽ không nhận kịch bản này.”

Nhìn ánh mắt có chút bướng bỉnh của Nam Chi, Diêu San chỉ có thể nhẹ giọng than một hơi: “Em là nghệ sĩ ngốc nhất dưới trướng của chị đấy, nhưng cũng là nghệ sĩ may mắn nhất.”

Nam Chi nghiêng đầu, có chút không hiểu nửa câu nói phía sau, hình như trước giờ cô có may mắn lắm đâu?

“Chị đồng ý với em.” Diêu San bất đắc dĩ nói: “Chị sẽ giúp em lựa lại kịch bản mới khác.”

Nam Chi vui sướиɠ nhìn Diêu San: “Cảm ơn chị Diêu! Chờ tham gia đoàn phim mới, em sẽ cố gắng làm việc!”

Cô vốn cho rằng Diêu San sẽ tức giận rồi từ chối nhận kịch bản mới cho cô, không ngờ rằng cô ấy lại dễ nói chuyện như vậy.



Ra khỏi văn phòng của Diêu San, Trang Khả Khả đi theo phía sau Nam Chi vỗ ngực thở ra một hơi.

“Vừa rồi sắc mặt chị Diêu khó coi như vậy, em còn nghĩ chị ấy chuẩn bị nổi giận. Không ngờ chị ấy lại thỏa hiệp.” Đôi mắt tròn xoe của Trang Khả Khả cũng tràn đầy nghi ngờ: “Trước giờ chị Diêu ở công ty nói một là một, hai là hai. Hiện tại lại năm lần bảy lượt vì chị Nam Chi mà thỏa hiệp, thật là thần kỳ.”

“Em cũng thấy thần kỳ đúng không?” Nam Chi cười nhạt: “Chị cũng cảm thấy rất thần kỳ.”

Năm đó cô là người mới vừa ký hợp đồng, người đại diện của cô lại là chị Diêu. Mọi người đều ngưỡng mộ cô có vận khí tốt. Cô vốn không biết gì về giới giải trí nên cũng nơm nớp lo sợ. Vậy mà Diêu San lại nói cô thích làm gì thì cứ làm nấy, không cần áp lực.

Năm đó Nam Chi chỉ cho rằng câu này là để trấn an cô nhưng đến bây giờ những lời này vẫn còn hữu hiệu.

“Nhưng mà nhân vật đó cũng không tệ, chị Nam Chi có hối hận không?” Trang Khả Khả có chút ngờ vực hỏi.

Nam Chi một bên ấn thang máy, một bên lắc đầu: “Nếu chị nhận, chị lại càng hối hận.”

Chờ vào thang máy rồi, Trang Khả Khả thấy xung quanh không có ai, nhỏ giọng hỏi: “Cảm giác ở gần Chu tổng thế nào chị? Bọn chị em trong group nói Chu tổng bình thường luôn mang theo dáng vẻ “người sống chớ lại gần”, thoạt nhìn lạnh như băng.”

Nhất thời trong đầu Nam Chi nhớ đến đôi mắt màu hổ phách kia của Chu Tự Bắc. Bên trong còn ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, nhìn lướt qua một chút cũng không giống lạnh như băng lắm.

Nghĩ đến đây nhịp tim của Nam Chi bất giác đập nhanh hơn, cô nhíu mày, đè nén cảm xúc này xuống, chỉ cho Trang Khả Khả hai chữ: “Tạm được.”

Trang Khả Khả có chút thất vọng: “Xem ra đóa hoa trên sông băng chưa tìm thấy người khiến mình nở rộ rồi.”

Nghe được lời miêu tả này, Nam Chi không khỏi bật cười: “Nếu anh ấy biết các em thảo luận như vậy trong group, có lẽ không phải là đóa hoa trên băng gì mà là hóa thân thành băng đao luôn.”

Trang Khả Khả giật bắn mình, chạy nhanh tới liếc nhìn camera: “Cái group bí mật đó đến chết em cũng phải mang theo xuống mồ!”

“Người trong nhóm chẳng khác gì thiếu nữ điên cuồng theo đuổi idol, nếu bị phát hiện ra thì tất cả mọi người ở trong đó đều có khả năng qua đời ngay tại chỗ!”

Nam Chi nhìn bộ dáng nhát gan của Trang Khả Khả thôi đã thấy buồn cười: “Lúc trước không vào là được rồi, không thì bây giờ out đi?”

“Sắc đẹp mê người biết bao nhiêu, chị Nam Chi có thể giải thích sao? Chị nhìn mấy cô gái đó đi, ai có thể từ bỏ theo đuổi idol chứ.”

Nam Chi bỗng chốc nghĩ tới mấy tin nhắn thảo luận về dáng người với cái gì đó vểnh. Mông, hôm ở phòng tập cô đã cận cảnh nhìn thấy, công nhận là xứng đáng được nhận một tràng tiếng thét chói tai…

“Khụ, khụ, khụ…” Cô giả vờ ho khan vài tiếng: “Chắc các em không chụp ảnh của anh ấy đâu?”

“Đương nhiên là có rồi!” Nhắc tới cái này, Trang Khả Khả liền trở nên phấn khích hẳn.

Sau khi cửa thang máy mở ra, cô ấy gấp rút mở điện thoại ra: “Em chuyển cho chị vài tấm vài tấm đẹp nhất của Chu tổng, chị nhìn là biết ngay!”

Nam Chi bóp điện thoại của mình, hơi do dự nói: “Không cần, chị không cần đâu.”

“Chị nhìn xem, chị Nam Chi, chị nhất định phải nhìn thử đi!” Cuối cùng cũng có người để chia sẻ, Trang Khả Khả lắp khí thế đu idol của con gái vào.

Điện thoại “ting” một tiếng, Nam Chi mở điện thoại lên liền nhận được mấy tấm hình Trang Khả Khả gửi qua.

Tất cả ảnh đều được chụp hoàn toàn bằng điện thoại, với đủ loại góc độ nhưng từ gương mặt đến khí chất thì Chu Tự Bắc chẳng có gì để chê, xứng đáng với danh xưng “Vẻ đẹp vô song”.

“Thế nào? Thế nào?” Trang Khả Khả phấn khích hỏi.

Nam Chi sắc mặt bình tĩnh trả lời: “Cũng không tệ lắm.”

Thấy Nam Chi không bị sắc đẹp mê hoặc, Trang Khả Khả thất vọng vô cùng: “Không ngờ tiêu chuẩn của chị Nam Chi cao như vậy.”

Nam Chi cất điện thoại, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Em đi lái xe lại đây đi.”

“Dạ…”

Sau khi Trang Khả Khả đi rồi, Nam Chi lại lặng lẽ lấy điện thoại ra lưu lại những bức này.