Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn

Quyển 1 - Chương 52: Thạc thử

« Chương TrướcChương Tiếp »
Bởi không lấy xe của Hạng Vũ, vì vậy 500 vạn dó tôi còn chưa động tới, nhưng nếu như lấy 240 vạn đánh cược, về sau thắng hay thua chưa nói tới, số tiền còn lại chỉ sợ không đủ cho mọi người chi tiêu một năm.

Tôi đã tính kỹ, Nhạc gia quân tuy chỉ có 300 người nhưng chỉ cần cung cấp cho họ ăn uống bình thường là được, dù cho mỗi ngày cấp 2 bánh bao cùng một quả dưa muối/1 người họ cũng không hề kêu ca, thực sự hiện tại mỗi ngày chỉ có dủ gạo cho họ ăn no, thỉnh thoảng mua heo từ trong thôn qua gϊếŧ, bọn họ đã vô cùng vui mừng, chỉ từ hành động khi thấy tôi đi qua đều chào theo quân lễ có thể thấy được, tôi dự tính dù có nuôi họ thêm một hai tháng, tuy không thành “Tiêu gia quân”, nhưng họ cũng giúp tôi chút việc nên cũng không thành vấn đề --tôi cùng Bánh Bao sắp kết hôn, tôi tính toán dẫn 300 đi rước dâu, thông lệ ở khu tôi khá ác, trong ngày rước dâu, tân lang phải trải qua tram người ngăn cản, mười mấy cường tráng nam nhân cản đường, khó mà tới được cửa nhà cô dâu, nếu không có 300 thì tôi không sợ, tôi cũng không tin cửa nhà Bánh Bao chắc hơn cửa thành Kiến Khang (Nam Kinh).

Ngược lại 54 hảo hán làm tôi vô cùng đau đầu, những người này xuất thân thổ phỉ lại thích được đãi ngộ như quý tộc, chẳng biết Sáu Lưu nghĩ gì mà làm bọn họ càng lúc càng ngang tàng, bọn họ ngày đầu vì không thể ở một mình một lều mà tỏ ra vô cùng khó chịu, sau đó ăn cơm lại gọi rất nhiều thịt cá rượu bia, mấy tướng lĩnh vì lâu không cưỡi ngựa, tật cũ đại phát, chạy tới trong thôn tìm ra một con lừa, buộc tôi phải thuê 20 đồng/giờ cho bọn họ tận hứng.

Trương Thuận cùng Nguyễn Tiểu Nhị, Nguyễn Tiểu Ngũ tứ xứ tìm nước, nhưng chỉ tìm được một con nương, được cái nước trong vắt, dù có chút cạn, nằm sấp xuống nước còn chưa tới lung.

May mà Nhập Vân Long Công Tôn Thắng không tới, nếu không dù hắn có biết bay, với loại không khí ô nhiễm khủng khϊếp như ngày nay, bay lên trời thì viêm phổi thành cái tổ mối.

Hơn nữa còn chuyện chưa tính, cá biệt trong đám tướng lĩnh Lương Sơn có người cực kỳ phong lưu, vì xe về thôn chỉ tới 7h tối là ngừng, bọn họ kêu ca: trừ Đái Tông, bọn ta ngay cả sinh hoạt buổi đêm cũng không có.

Trong mắt tôi, 54 hảo hán rõ rang là 54 con chuột phá hoại.

Vì vậy, hợp đồng 240 vạn nếu như làm thành, tôi phải nghĩ biện pháp dùng 200 vạn còn lại sinh lời, bởi vì dù có 500 vạn, miệng ăn núi lở, sang năm một nhóm khách mới tới, tôi không có khả năng cầm gạch nện người mới có tiền sinh hoạt phí.

Tôi cùng Kinh khờ mới đi vào phố nhỏ, một người trốn sau thùng rác từ rất lâu, khi thấy chúng tôi chạy qua, hắn đột nhiên quát lên: “có sát khí.”

Suýt chút hù bọn tôi đái ra quần, Kinh khờ đi cùng tôi bỗng quay đầu, kêu lên: “Ai?”

Tôi cho rằng là bọn chiêu sinh muốn cho tôi một trận, rút từ bao ra viên gạch, sẵn sang tung ra gạch chiến bát phương, coi xét địch tình, chỉ thấy trên phố không một bóng người.

Lúc này người sau thùng rác mới lò dò đi ra, thân thiết chạy tới bên Kinh khờ, kéo tay hắn, sau đó hai tên khờ cười nắc nẻ -- là Triệu mặt trắng, thằng khùng với cách đi lại đặc biệt phiêu hốt.

Tôi chỉ tay nói: “Anh Kha, về sau ít chơi với nó thôi, chúng ta là bạn học tốt mà.”

…..

Ngày thứ hai tôi mong chờ Trần Khả Kiều tới, tôi muốn nhục nhã ả, tôi muốn dày vò ả, tôi muốn dạy dỗ ả…Tôi nghĩ tới buổi tối, tôi nghĩ tới rất nhiều lời lẽ ác độc, thậm chí nằm mộng đều cười he he, Chính bèo cùng Hạng Vụ nghe tôi cười suốt một đêm không thể ngủ nổi, hai người ngồi kề nhau bên giường, Chính béo chỉ vào tôi nói: “Sợ thật, đời trược lạm chuyện xấu hị.”

Mục đích của tôi rất giản đơn, là muốn để Trần Khả Kiều biết, không thể chiếm lợi còn tỏ vẻ, không thể ăn đậu hũ của tôi còn kêu tôi phải có cảm giác nàng tiêu tiền thuê, chủ yếu nhất là không thể nói ra: “ê, Cường ca có khí phách, sau lung mắng tôi: dù ngươi có ranh ma như quỷ thì vẫn phải uống nước rửa chân của bà cô này….

Đương nhiên sau cùng tôi sẽ ưỡn ngực nói: Được rồi, nếu như đã đáp ứng cô, vậy ký thôi. Trần Khả Kiều nghe được lời này, chắc chắn sẽ bối rối, cúi đầu vái thua… không, là bái phục sát đất.

Tôi dậy từ sớm đi đi lại lại trong cửa hiệu, bánh bao trước khi đi làm quan thiết hỏi han: “Anh Cường, lại bị trĩ hả?”

Hơn 10h sáng, có một người đàn ông vào cửa hiệu, anh ta gựa hồ vô cùng quen thân với tôi, bắt tay tôi sau đó ngồi đối diện với tôi, lấy từ trong cặp ra một chồng tài liệu, tôi nhìn thấy anh ta cũng có vẻ quen mắt, nhưng không nhớ tên, tôi líu lưỡi không biết nói gì. Anh ta liếc tôi, tựa hồ minh bạch, cười nói: “Quản lý Tiêu có lẽ không nhớ nổi tôi, tôi họ Trần….”

Nhớ ra rồi, trợ lý Trần, người bản cho tôi thính phong bình, vừa thấy hắn tôi lại chua xót nhớ lại việc cũ, nhớ lại Kinh khờ nghịch thính phong bình, tôi lại đau long, ngay cả sinh nhật bánh bao tôi cũng không vui lên nổi.

Rốt cục người này lại có chuyện tốt gì mang tới a? tôi nhiệt tình bắt tay anh ta, hỏi: “Lần này anh Trần tới có gì chiếu cố ?”

“ah, là thế này…” ANh ta nắm chồng văn kiện đưa trước mặt tôi: “Là việc hiệp thương giữa anh và cô Trần Khả Kiều, hôm nay tôi mang các giấy tờ cần thiết tới.”

Tôi kinh ngạc: “Các anh cùng phe hả? Anh là anh hay em của cô ấy?”

« ha ha, tôi là trợ lý riêng của gia đình họ Trần. »

Tôi ngộ ra : ‘Họ Trần là được tặng đúng không ? Trước đây anh họ gì ? »

Tôi không có ác ý khi nói vậy, nhưng vẫn luôn nghĩ tới gia nô của những gia đình giàu có, chỉ có những người đặc biệt được gia chủ yêu thích mới có tư cách mang họ của chủ tử, ví dụ Dương QUốc Trung, Hòa Thân, Hoa thái sư….

Trợ lý Trần lộ rõ vẻ không hài long, cười miễn cưỡng: “Quản lý Tiêu chớ nói chơi, chỉ là trùng hợp thôi.”

Tôi cũng cảm thấy lời của tôi vô ý tổn thương người khác, thế là rất nhanh tôi cùng anh ta bắt đầu thảo luận vào chủ đề. Trợ lý Trần nói năng như dấm chua, nhưng vào chuyện ăn nói rất dứt khoát, anh ta đưa ra một loạt các văn kiện về quán bar, vài ba câu đã nói rõ tình huống, hiện tại chỉ cần tôi ký tên vào văn kiện anh ta mang tới, hợp đồng chính thức có hiệu lực.

Nhưng tôi còn chưa làm nhục Trần Khả Kiều.

Tôi đặt một tay lên ngực, tay kia như phất trần phất ra, làm như đang hành hạ người khác: “tiểu thư Trần chuyển nhượng cho tôi vào lúc này, không thể không nói là tinh minh…” Tôi còn chưa nói hết câu, trợ lý Trần đã cắt lời: “Quản lý Tiêu, thính phong bình giá 200 vạn không có bị vỡ trong trận địa chấn chứ, ai nha, chúng tôi mà biết có địa chấn thì đã không để quản lý Tiêu làm một cuộc mua bán đầy nguy hiểm như vậy – dù chỉ bán cho anh giá 20 vạn.”

Ý của người ta rất rõ: đầu tư có phong hiểm, muốn kiếm tiền còn sợ hiểm nguy thì còn mở cửa tiệm làm cái chim gì.

Nay trong câu nói họ Trần đã đề tỉnh tôi, không phải hắn không biết cái bình giá trị thực là bao nhiêu, nhưng hắn nhắc lại chuyện xưa để nhục nhã tôi, nhào nặn tôi, dạy giỗ tôi: không thể chiếm lợi còn tỏ vẻ, không thể ăn đậu hũ của tôi còn kêu tôi phải có cảm giác nàng tiêu tiền thuê, không thể không có can đảm đứng trước mặt hắn nói, sau lung còn mắng người ta: dù ngươi tinh ranh như quỷ, cũng vẫn hải uống nước rửa chân của Tiêu Cường này thôi…
« Chương TrướcChương Tiếp »