Chương 39: Bắc Thần Phong Kỳ, tình thâm duyên thiển (1)

“Sờ mà dùng sức như vậy sao?”





Phong Kỳ có chút không vui mà nhìn túm lông cánh bị Bắc Thần nắm, cánh đều bị nắm đến đau, ai có thể tin tưởng đây là sờ?





Thấy Phong Kỳ có chút không cao hứng, Bắc Thần lại nhanh duỗi tay đem túm lông vừa nắm vuốt lại, ngẩng đầu nhìn Phong Kỳ lấy lòng nói: “Đại ca, ngượng ngùng quá, khí lực ta lớn, thật sự chỉ là sờ, để ta vuốt lại cho ngươi…”





“……”





Phong Kỳ có chút vô ngữ, nghĩ thầm thiếu niên này còn rất tự nhiên mà tiếp xúc với hắn, lớn lên dáng vẻ rất đẹp nhưng thực lực chẳng ra làm sao, tự nhiên quen thân không phải một chuyện tốt.





Phong Kỳ nhìn thiếu niên thanh tuấn trước mặt làm chuyện xấu còn làm ra vẻ mặt vô tội, bất đắc dĩ nói: “Ta phải đi, ngươi cũng đi nhanh đi, chờ đến buổi tối nơi này càng nguy hiểm, đừng để bị yêu thú ăn”

Phong Kỳ chỉ cảm thấy Bắc Thần thực lực không cao, nhưng hắn không biết Bắc Thần đều có bảo khí hộ thân, dù gì thực lực của bắc thị nhất tộc là dựa vào tinh thần lực cùng luyện khí, chứ không phải dựa trực tiếp vật lộn, nhưng Bắc Thần ánh mắt nhẹ động, một ý đồ xấu liền dâng lên trong lòng……





Ở thời điểm Phong Kỳ lại lần nữa muốn cất cánh, Bắc Thần lại túm chặt cánh Phong Kỳ, ra vẻ đáng thương nói: “Đại ca… Ta lạc đường, không biết đi ra ngoài như thế nào , ngươi có thể mang ta đi hay không ?”





“……”





Phong Kỳ không có trả lời, hắn vội vã chạy trở về ăn sinh nhật của đệ đệ Phong Ngự, không muốn bị người khác trì hoãn thời gian.





Thấy Phong Kỳ không nói lời nào, Bắc Thần lập tức làm ra bộ dáng muốn khóc , túm cánh không buông tay, ủy ủy khuất khuất nói: “Đại ca, ngươi không mang theo ta, ta sẽ bị ăn luôn, thật đáng sợ, mang ta đi với… Bằng không ta sẽ biến thành đồ ăn của yêu thú…”





“……”





Phong Kỳ ánh mắt sâu thẳm, nhìn chăm chú vào Bắc Thần không nói lời nào, nhìn đối phương diễn, thật lâu sau, hắn mới chậm rãi mở miệng: “Ngươi tên gì?”





“Ta là Bắc Thần, ngươi thì sao”





“ta mang ngươi rời khỏi đây rồi ngươi tự mình về nhà”





Phong Kỳ không có trả lời Bắc Thần, dứt lời còn đem Bắc Thần bế ngang lên, sau đó cánh giương lên, liền nhảy vào không trung……





hành động đột nhiên như thế, Bắc Thần sợ tới mức sắc mặt trắng nhợt, theo phản xạ liền ôm lấy cổ Phong Kỳ, hắn đem mặt chôn ở bên gáy, thanh âm run rẩy nói: “Đại, đại ca… Này cũng quá cao… Ngươi bay thấp một chút được không…”





Thấy trong lòng ngực người sợ đến thanh âm đều run lên, Phong Kỳ ngược lại sang sảng cười, ôn nhu nói: “Đừng sợ, có ta ở đây ngươi sẽ không ngã xuống, thực mau ta liền có thể bay ra khỏi khu rừng này”





Khi nói chuyện, Phong Kỳ mơ hồ nghe thấy được một cổ thanh hương nhàn nhạt, mũi hắn hơi không thể thấy mà động, sau đó thoáng cúi đầu ngửi ngửi ở vai cổ Bắc Thần, nghĩ thầm người này còn khá là thơm……





Bắc Thần sợ tới không dám mở mắt nên không phát hiện ra hành động của đối phương, hắn trong lòng nghĩ, dám làm ta sợ như vậy, nhất định phải rút lông của ngươi, còn phải nhiều rút mấy cây!





Thật lâu sau, hai người bay ra khỏi rừng cây, Phong Kỳ đáp xuống đất, phát hiện Bắc Thần còn bị dọa đến không dám mở mắt, sắc mặt trắng xanh, hắn liền dương môi bất đắc dĩ nói: “ tới rồi, ngươi không phải là sợ độ cao chứ”





Dứt lời Phong Kỳ liền đem Bắc Thần thả xuống, nhưng ai biết, Bắc Thần chân vừa chạm đất, chân mềm đến đứng không vững, Phong Kỳ buông lỏng tay hắn liền lảo đảo về phía trước, bất đắc dĩ, Phong Kỳ lại không thể không đem người ôm lại……





“Uy, Bắc Thần, không đến nỗi đi, như vậy liền không đi được?”





“…Ngươi, ngươi sẽ … Đương nhiên lý giải không được cảm giác kinh khủng như vậy… Ta không đứng được… Ngươi không thể ném xuống ta…”

Bắc Thần dựa vào trong lòng Phong Kỳ suy yếu mà nói, hắn từ nhỏ liền sợ độ cao, không nghĩ tới hôm nay như thế đột nhiên mà bị Phong Kỳ ôm bay cao như vậy, hắn không ngất xỉu đi đã tính là tốt……

Nhưng giờ phút này tuy là khó chịu, Bắc Thần cũng không quên ăn vạ đối phương, bị dọa thành như vậy, phải kéo vài sợi lông cánh của hắn cho hả giận!





Vốn dĩ Phong Kỳ vội vã trở về, nhưng thấy người trong lòng ngực suy yếu như vậy , hắn cũng không đành lòng ném xuống mặc kệ, liền mang theo Bắc Thần đến phụ cận tìm một khách điếm ……





Ngày hôm sau, thấy Bắc Thần tốt hơn, Phong Kỳ lại muốn rời đi, nhưng Bắc Thần chưa rút được sao có thể để hắn đi, thường phục bệnh giả bộ bất tỉnh đáng thương, đem người giữ lại……

Như thế kéo dài, một lần hai lần còn tính bình thường, nhưng ba lần bốn lượt, liền rõ ràng không thích hợp, cũng không biết vì sao, trì hoãn đến càng lâu, Phong Kỳ ngược lại càng không nóng lòng rời đi, mỗi ngày chiếu cố Bắc Thần, bồi người khắp nơi du ngoạn, còn cùng đi rừng cây săn gϊếŧ yêu thú……

Như vậy vài tháng, lại một lần săn gϊếŧ yêu thú, đã tới lúc hoàng hôn, hai người thở hồng hộc mà nằm ở trên sườn núi, dưới hoàng hôn ấm áp mờ nhạt trò chuyện ……





“A Kỳ, vừa nãy ngươi nên trước chọc đôi mắt trước, nó nhìn không thấy liền dễ đối phó nhiều, bằng không cũng không đến nỗi đem chúng ta đánh thành như vậy”

“Ta cũng muốn a, nhưng nó trên đầu có phòng ngự , đánh không vào được, chỉ có thể chém cổ, ai biết nó mạnh như thế, chảy máu còn chạy nhanh như vậy”

“Ta mặc kệ, chính là ngươi ngốc, để nó đem ta quần áo ta đều làm dơ, hừ, ngươi mua mới cho ta!”

“được được, mua cho ngươi”