Chương 1.2: Bóng đè

Thứ hai là trong mộng nghiệt nợ.

Người nọ trong mộng, lúc Hạc Kỳ Hàn gặp được hắn, hắn chỉ là một hài tử.

Hài tử trời sinh đã có ma khí, năm này tháng nọ bị nhốt trong phòng tối không ai quan tâm, khi Hạc Kỳ Hàn nhìn thấy hắn, đôi mắt hắn ướŧ áŧ mà đơn thuần như một con nai nhỏ. Hạc Kỳ Hàn cùng hắn ở chung vài lần, cảm thấy hắn tâm địa không xấu, không đành lòng để hắn chịu khổ, hứa hẹn với hài tử về sau sẽ đưa hắn đi nhìn thấy ánh sáng mặt trời.

Nhưng trước khi Hạc Kỳ Hàn kịp cởi bỏ phong ấn cho hắn, y buộc phải lấy thân tế tà kiếm, đến nay tự thân khó bảo toàn, nhiều năm trôi qua y đi tìm hài tử kia, tung tích của hắn biến mất tâm.

Vẫn chưa tìm được tung tích, khúc mắc trong lòng tăng thêm một chút. Mỗi khi sắp phát bệnh, đêm khuya y luôn mơ thấy đứa bé cầu xin lời giải thích, rồi tỉnh dậy trong đau đớn.

Viên thuốc ức chế cơn đau phát huy tác dụng, linh khí lưu thông trong cơ thể suốt một tuần, tẩy sạch bệnh tật hoành hành.

Đó là một đêm đầy gió tuyết, giường ấm áp thúc giục người ngủ sâu, nhưng Hạc Kỳ Hàn rốt cuộc không ngủ được.

Cơ thể mỗi ngày càng trở nên tồi tệ, khiến y khó có thể yên giấc.

Trong tầm tay đoan đoan chính chính, có một vài lá thư gửi từ Ma giới.

Là Ma Tôn đã yêu cầu y tìm một người —— yêu ma chi tử bị ma giới đánh rơi bên ngoài. Sau khi yêu ma chi tử rời đi ma giới ý thức hỗn loạn, Ma Tôn muốn Hạc Kỳ Hàn thu người nọ làm đồ đệ, dạy hắn đến trưởng thành.

Ma Tôn là mục tiêu nhiệm vụ trước đây của Hạc Kỳ Hàn, Hạc Kỳ Hàn có một quá khứ không quá mỹ diệu với hắn.

Hạc Kỳ Hàn đã gác chuyện này sang một bên từ lâu, không muốn quan tâm tới nhưng thù lao mà Ma Tôn cấp……

Tung tích của thiên tâm thảo.

Thiên tâm thảo là loại thuốc tốt để tục mệnh……

Tầm mắt dõi theo chữ viết trên lá thư, Hạc Kỳ Hàn khẽ thở dài, dùng ngón tay mảnh khảnh ôm áo ngoài.

Hàn Y Các trời đầy gió tuyết, một bộ vân phong quần áo màu trắng che chở thân hình đơn bạc của y bước đi trong gió tuyết mờ ảo.

Như một làn mây chuyển động.

·

Không giống như Hàn Y Các quanh năm gió tuyết, thời tiết Thanh Châu hiện tại là mùa xuân ấm áp hoa nở rộ.

Mưa xuân ấm áp, gió động cũng ôn nhu.

Thanh Châu địa vực rộng lớn, Hạc Kỳ Hàn cầm ô giấy dầu một mình đi dọc theo bức tường thành hoang vắng.

Trong túi Càn Khôn của y có một khối ngọc đen, đây là tín vật được Ma Tôn ban cho để y tìm thấy yêu ma chi tử. Một khi gặp phải yêu ma chi tử, ngọc đen sẽ hiện ra nửa đen nửa vàng sáng rọi, cực kỳ dễ dàng nhận ra.

Nhưng ngọc đen chỉ có thể phản ứng trong phạm vi mười bước khi có yêu ma chi tử, phạm vi mà Ma Tôn cấp cho Hạc Kỳ Hàn lại là toàn bộ Thanh Châu.

Không khác gì biển rộng tìm kim.

Hạc Kỳ Hàn đã tìm ở chỗ này nửa tháng nhưng không tìm thấy gì. Thanh Châu gần đây trời mưa liên miên, y giống như một phàm nhân cảm phong hàn, cả người mệt mỏi, không còn sức lực để làm việc gì, liền đi dọc theo tường thành để tiêu trừ bệnh tật.

Mưa bụi kéo dài, sương mù chỗ sâu trong hẻm nhỏ, truyền ra ẩn ẩn tiếng người.