Chương 10

Chẳng mấy chốc, sân tập luyện đã trống không.

Cảnh Hi chỉ đành bỏ qua, lẩm bẩm một câu, đeo kiếm trên lưng, một mình băng qua khu đất trống, bước đi rất lâu mới đến bờ hồ sau núi. Trong khu rừng sâu có một căn nhà tranh đơn sơ.

Nhà tuy đơn giản nhưng tạm ngủ vẫn được. Lúc này tâm trạng hắn rối bời, không muốn quay về, nơi này ngược lại trở thành chốn yên tĩnh để hắn ở một mình.

Quay mặt ra hồ luyện kiếm một lúc, đến khi đêm về và tiếng ve về đêm vang lên, chiếc áo vải thô của hắn đã ướt đẫm mồ hôi. Cảnh Hi dùng nước ở dòng suối nhỏ rửa sạch, thay y phục rồi vào nhà tranh, nằm trên đệm cỏ mềm mại.

Mệt mỏi khiến thần kinh căng thẳng của hắn thả lỏng. Cảnh Hi chỉ ngồi thiền trên giường trong khoảng một chén trà nhỏ*, rồi chìm vào giấc ngủ say.

(*) Đo lường thời gian bằng thời gian uống một chén trà. Một chén = 15 phút.

Trong giấc ngủ, hắn cảm thấy thân thể mình dần nhẹ đi, nhẹ nhàng đến mức như muốn bay lên trời, xoay vòng bay lượn không biết bao lâu, rồi bỗng nhiên nặng như chì, tim đập mạnh một cái, cả người không thể kiểm soát được mà rơi thẳng từ mây xuống vực sâu vạn trượng.

Cảnh Hi cố gắng mở mắt, nhưng dù có cố gắng bao nhiêu, mắt hắn vẫn chỉ thấy một màu đỏ máu, tai nghe đầy những tiếng thét gào như ma quỷ từ âm phủ.

Một đôi tay đột ngột bóp chặt cổ hắn, xương cốt vặn vẹo kêu lên những tiếng bén nhọn, hơi thở trở nên khó khăn.

Sự sợ hãi bò dọc theo sống lưng, Cảnh Hi muốn kêu lớn xin cứu mạng, nhưng miệng mở ra lại không phát ra tiếng nào.

Hắn không biết mình nên gọi ai.

Đột nhiên, có một đôi tay chạm lên má hắn, lòng bàn tay lạnh ngắt, bên tai vang lên giọng nói mơ hồ mà quen thuộc, không ngừng gấp gáp gọi tên hắn:

"Tiểu Hi, ngươi tỉnh dậy đi."

Ai đang nói?

"Tiểu Hi, ngươi tỉnh dậy đi! Tỉnh dậy!"

Rốt cuộc là ai đang nói!!

Giọng nói đó càng lúc càng lớn, âm điệu sắc bén như kim châm xuyên qua màng nhĩ, độc tố ẩn sâu trong cơ thể bùng phát, toàn thân Cảnh Hi không thể cử động. Một lát sau chỉ nghe “phụt” một tiếng, một thanh kiếm sắc bén xuyên qua người hắn, nghiền nát thịt mềm trong l*иg ngực, rồi rút ra thật mạnh.

Cảnh Hi đau đớn quỳ gục xuống đất, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, liên tục đấm mạnh xuống mặt đất đầy máu, gầm lên từng tiếng khản đυ.c.

Hắn sẽ chết sao?

Không ai cứu hắn, không ai quan tâm, đời này của hắn chẳng qua chỉ là một kẻ bị người khác khinh miệt.

Tại sao... tại sao!

Hắn nghe thấy tiếng răng rắc của từng khớp xương trên cơ thể, từng tấc da thịt rách nát rồi lại được tái tạo, cứ lặp lại tuần hoàn, trong tuyệt vọng, hắn run rẩy đứng dậy lần nữa, rồi lại ngã xuống. Trong lúc đau đớn quỳ bò dưới đất, hắn như chạm vào một con dao găm nặng trịch.

Cảnh Hi nắm chặt dao trong lòng bàn tay, ngừng cử động, như đang chờ ai đó mất cảnh giác. Hắn giữ nguyên tư thế quỳ một gối, bất động trong một khoảng thời gian dài.

Bỗng nhiên, hắn như cảm nhận được điều gì, cắn chặt răng, dồn sức toàn thân, mũi dao hướng về phía trước, dùng hết sức đâm tới.

Rất lâu sau, trong tầm nhìn cuối cùng cũng xuất hiện một màu sắc khác, Cảnh Hi cúi đầu nhìn đôi tay đầy máu của mình, trong lòng bàn tay hắn nắm chặt một con dao sắc bén, lưỡi dao lấp lánh ánh sáng lạnh, máu tươi bám đầy mũi dao.

Hắn chưa chết.

Hắn đã gϊếŧ người.

Hắn.. đã gϊếŧ người rồi.

"!"

Người đang ngủ say trên giường như kẻ sống dậy từ cõi chết, ngồi bật dậy, ngón tay nắm chặt chăn, thở hổn hển. Trán, hai má, thậm chí là cổ hắn, đều phủ đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu.

Thanh niên thở gấp, ngực phập phồng nhanh chóng, sau vài chục lần hít thở sâu mới miễn cưỡng bình tĩnh lại.

...Thì ra là ác mộng.

Cảnh Hi đứng dậy thay y phục, thần sắc hoảng hồ đi đến bên hồ, ngồi xổm xuống, dùng hai tay vốc một nắm nước lạnh tạt mạnh vào mặt, cảm giác lạnh buốt khiến hắn tỉnh táo hơn nhiều.

Mặt trời đỏ rực xuyên qua mây mù buổi sớm, từ chân trời dần dần hiện ra, ánh nắng xuyên qua cành lá dày đặc chiếu xuống, tạo thành những đốm sáng vàng cạnh chân hắn.

Cảnh Hi đeo kiếm trên lưng chuẩn bị rời đi, từ xa truyền đến tiếng ồn ào, ngẩng đầu lên liền thấy Đặng Ngôn dẫn một đám đệ tử nghênh ngang đi qua bên đường, cợt nhả nói chuyện.

Dẫn đầu là một thiếu niên tinh mắt, nhìn thoáng qua đã thấy Cảnh Hi không xa, kinh ngạc kêu lên, “Đại ca! Đây không phải là Cảnh Hi sao!”

Đặng Ngôn nghe thấy quay đầu nhìn qua, thấy đúng là Cảnh Hi, vẫy tay gọi đám đàn em cùng đi đến bên cạnh Cảnh Hi, khoanh tay trước ngực, miệng cười chế nhạo, “Ồ, đây chẳng phải là đồ đệ của Sương Nguyệt tiên tôn, Cảnh Hi sao?”

Cảnh Hi lạnh lùng nhìn một đám người như lũ hề.

Thiếu niên tinh mắt nhảy đến trước mặt Cảnh Hi, không phục bĩu môi, hung hăng nói, “Ngươi là đồ vong ân phụ nghĩa, còn ra vẻ gì chứ?”

Người có bộ mặt nhọn hoắt kia vẫn không ngừng lảm nhảm, trong mắt Cảnh Hi lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, sát khí âm thầm tràn ra, lòng bàn tay khẽ chuyển động, thanh kiếm Huyền Thiết nặng trăm cân trong nháy mắt đã chỉ thẳng vào cổ họng thiếu niên, chỉ cần tiến thêm một chút sẽ thấy máu.

Một loạt động tác nhanh như chớp, chưa kịp để mọi người phản ứng đã không thể cứu vãn, mấy người nhìn nhau chẳng ai dám tiến lên, cuối cùng Đặng Ngôn mặt mày xanh tím, nghẹn họng hét lên, “Sương Nguyệt tiên tôn cứu ngươi một mạng, ngươi lại hại người, gọi ngươi một tiếng "vong ân phụ nghĩa" thì có gì sai?”

Cảnh Hi nhíu mày, lạnh giọng hỏi, “Ta hại sư tôn khi nào?”

Đặng Ngôn cười khẩy, “Giả bộ cái gì, Sương Nguyệt tiên tôn hiện giờ chắc đang chịu phạt roi thay ngươi đấy, thật là mỉa mai, nghe nói qua chuyện đệ tử chịu phạt thay sư phụ rồi, sư phụ chịu phạt thay đệ tử thì đúng là lần đầu...”

Không đợi hắn nói hết câu, thanh niên cao lớn đã biến mất không dấu vết, chỉ còn lại thiếu niên vừa bị kiếm chỉ vào đang ngồi bệt trên đất, mắt đầy sợ hãi.