Chương 14

Những ngày nằm trên giường, Diệp Linh lại lục tung phòng bí mật một lần nữa, phát hiện trên kệ sách phía đông có đến bảy phần sách đều viết về ma*: nguồn gốc ma*, sự sinh sôi, thậm chí thể chất và công pháp đều có đủ.

(*) "Ma" trong ma tộc, ma tu, tàu hỏa nhập ma.

Trong số đó, nhiều nhất là về hai cách trở thành ma: một là thông qua sinh sản tự nhiên của tộc ma, hai là thông qua "đọa ma".

Có nhiều cách đọa ma hay hóa thành ma, nhưng chủ yếu dựa vào bốn chữ: cơ duyên xảo hợp.

Tình huống phổ biến nhất là tu luyện giả vì muốn có được sức mạnh của tộc ma, tu luyện công pháp ma tộc mà chủ động hóa ma, tỷ lệ nhỏ là tu luyện giả vô tình tẩu hỏa nhập ma, mắc phải tâm ma, cuối cùng không thể kiểm soát mà hóa ma, nhưng sách cũng ghi lại những nguyên do cực kỳ kỳ quái như do ăn nhầm thức ăn của ma tộc.

Công pháp ma tộc mạnh mẽ, tốc độ tu luyện cực nhanh, nhưng tu luyện giả bình thường ít khi chủ động hóa ma. Kẻ hóa ma và ma nhân sinh ra tự nhiên, gọi ngắn gọn là ma nhân, không giống nhau. Ma nhân có thân thể bất hoại mà kẻ hóa ma không thể có, hơn nữa huyết mạch còn có tác dụng chế áp mạnh mẽ đối với kẻ hóa ma.

Còn về việc trong nguyên tác có nói Cảnh Hi một mình gϊếŧ sạch nửa thành ma nhân, Diệp Linh chỉ có thể kết luận là bốn chữ: hào quang nhân vật chính.

So với điều đó, thứ làm cậu lo lắng hơn là thanh kiếm trong phòng bí mật, và mấy chữ trên hộp - "tặng đồ đệ của ta".

Diệp Linh lúc này đang ngồi nghỉ ngơi trong viện, tóc chưa búi, mái tóc đen tuyền mềm mại xõa xuống, lông mày dài như liễu, lông mi khẽ chớp, ánh mắt dừng lại trên bàn đá trước mặt.

Trên bàn đặt một thanh kiếm ngọc trong suốt, thân kiếm mảnh khảnh nhẹ nhàng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Thanh kiếm này tên là "Thanh Trúc", là một trong những thanh kiếm cổ, cũng là kiếm của nguyên thân.

Gió nhẹ thổi qua, rừng trúc vang lên tiếng xào xạc, Diệp Linh cầm kiếm đi vào rừng, y phục trắng thuần phấp phới theo gió, thân hình mảnh mai vun vυ"t uyển chuyển theo tiếng rừng trúc rung động, bàn tay ngọc khẽ run, kiếm Thanh Trúc ra khỏi vỏ, cổ tay mảnh khảnh xoay chuyển, kiếm Thanh Trúc như tia chớp xoay tròn rời tay.

Chỉ thấy trước mắt lóe lên ánh sáng xanh, kiếm Thanh Trúc đã cắm chặt vào một chiếc lá trúc cách mười trượng, không lệch một ly.

Lông mày nhíu chặt hơi giãn ra, Diệp Linh vẫy tay gọi kiếm Thanh Trúc trở về, thuận tay nhặt chiếc lá trúc trên mũi kiếm, nheo mắt nhìn lỗ tròn bị kiếm đâm xuyên qua ở trung tâm lá, trong lòng nhanh chóng tính toán.

Nguyên thân làm sao biết trước Cảnh Hi sau này sẽ đọa ma?

Hay là chưởng môn đời trước của Huyền Thanh Tông - sư phụ đã ở ẩn giang hồ của nguyên thân, mới là người đã dự đoán trước rằng nguyên thân sẽ mắc phải tâm ma, đặc biệt chuẩn bị trước đồ về ma tộc cho y?

Diệp Linh lắc đầu, không thể nào lý giải được.

Tâm ma dẫn đến đọa ma thì thường bị phản phệ, người bình thường đều cố gắng kiềm chế giống như nguyên thân, chưa nói từ xưa đến nay không ai có thể dự đoán được thời điểm đọa ma, dù có thể dự đoán, sao lại bỏ cuộc ngay lập tức, thay vào đó dùng máu chú phong ấn "món quà" này?

Trong đầu Diệp Linh như một mớ bòng bong, chỉ hận không thể gọi nguyên thân đã khuất tỉnh dậy, hỏi rõ y rốt cuộc có phải là mất trí hay không, mới cố ý bỏ lại một đống rắc rối lớn như vậy.

Khi đang suy nghĩ không ra, từ xa vang lên tiếng bước chân nhẹ, Diệp Linh lắng tai nghe, hai tiếng bước chân càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc đã nghe thấy phía sau có tiếng nói ôn hòa lạ lẫm:

"Tiểu Linh, sao không nghỉ ngơi trong phòng?"

Người ôn hòa lên tiếng đang bước tới là một nam nhân có thân hình cao ráo, y phục đen không có một nếp nhăn. Lưng hắn thẳng tắp, ngũ quan sắc bén nhưng không quá cứng nhắc, trong mắt mang nụ cười nhưng không mất đi vẻ uy nghiêm, toàn thân toát lên sự uy nghi và điềm tĩnh, khiến người ta không tự chủ muốn nghe theo và tuân phục.

Diệp Linh nhìn thoáng qua Bạch Hiên đang mang hộp thức ăn sau lưng hắn, hiểu ra, thu kiếm bước đến trước hai người, cúi người chào, "Tông chủ."

Vừa dứt lời, chỉ nghe Bạch Hiên cười lớn, "Nhìn xem ta đã nói gì, Tiểu Linh không bao giờ gọi ngươi là "Nhị ca" đâu."

Tư Nghiêu nghe vậy khẽ mỉm cười, quay lại liếc nhìn Bạch Hiên, "Ngươi nghĩ ai cũng như ngươi, không có quy củ sao"

"Thôi nào, ta còn không biết ngươi sao, trong lòng ngươi chắc chắn đang ghen tị đấy," Bạch Hiên bước hai bước đến bên cạnh Diệp Linh, đặt hộp thức ăn lên bàn, cẩn thận quan sát người, hài lòng nói, "Hồi phục tốt rồi, mặt mày có chút hồng hào."

Tư Nghiêu khẽ nhíu mày, một lát sau cũng gật đầu tán thành.

Diệp Linh bị ánh mắt soi mói của hai người nhìn đến mức toàn thân không thoải mái, không biết nói gì hơn đành mời hai người vào phòng ngồi chơi, đứng dậy pha trà cho họ.

"Đừng bận rộn nữa, ta và Bạch Hiên chỉ đến xem ngươi hồi phục thế nào, mà ngươi trái lại lại chăm sóc chúng ta, sao thế được," Tư Nghiêu giơ tay mời Diệp Linh ngồi xuống, mở hộp thức ăn Bạch Hiên đặt trên bàn ra rồi lần lượt bày từng món, "Ngồi xuống ăn cơm đi."

Bị người khác nhìn chăm chú khi ăn uống thật sự không dễ chịu chút nào, dưới ánh nhìn từ ái của hai người, Diệp Linh cảm thấy ăn gì cũng như nhai sáp, khó khăn nuốt xuống, cũng không ngẩng đầu lên mà ấp úng nói, ".... Hai người không ăn sao?"

Tư Nghiêu cười dịu dàng, "Tiểu Linh không cần lo lắng, chúng ta nhìn ngươi ăn là đủ no rồi."

Bạch Hiên ngay lập tức hưởng ứng, "Đúng vậy, ăn thoải mái đi."

Diệp Linh: "......"

Những người đệ khống* đều đáng sợ vậy sao?!

(*) Đệ khống: Thương yêu cưng chiều đệ đệ đến mức điên cuồng.

Sau khi cắn vài miếng nữa, Diệp Linh không thể chịu nổi mà đặt bát đũa xuống bàn, cúi đầu khẽ nói, "Ta ăn xong rồi."