Chương 22

"Không cần hỏi ta là ai, hỏi lòng ngươi đi, ngươi thực sự muốn cứu hắn sao?"

Vừa dứt lời, một cơn gió lốc mang theo sỏi đá ập tới, Diệp Linh bị cát bụi thổi không mở nổi mắt, đành phải giơ tay áo che mặt. Khi mở mắt ra, sương mù đã tan đi, nhưng ánh sáng lại mờ hơn trước, xung quanh toàn là những vách đá đen, khi chạm vào cho cảm giác giống như Thủy Liêm Động của hắn ở Ẩn Trúc Viện...

"Tại sao... ngươi nói cho ta biết tại sao đi!"

Tiếng kêu gào như rút ruột vang lên từ cuối không gian kín, trong lòng Diệp Linh đã có suy đoán, cậu áp người vào góc khuất của vách đá, cẩn thận thò đầu ra.

Hai bóng dáng bên cạnh vách đá Diệp Linh không thể nào quen thuộc hơn, gương mặt "Diệp Linh" kia giống cậu như đúc, lúc này mặt trắng bệch như giấy, cổ áo rộng bị người ta nắm chặt, một con dao sắc nhọn cắm vào ngực, máu đỏ thẫm thấm vào dao, cuối cùng ngấm vào áo choàng màu đen.

Trong căn phòng tối tăm tĩnh lặng, nam nhân tóc đen rối loạn, lông mi dài nhẹ run, hơi thở nóng bỏng và gấp gáp, ánh mắt nhuốm màu máu không còn sáng trong, ngây người nhìn chàng trai đang giận dữ trước mắt.

Cảnh Hi gần như không thể kiềm chế nổi, nắm chặt áo choàng màu đen của y, gân xanh nổi lên, mắt đỏ rực, toàn thân căng thẳng như dây đàn sắp đứt.

Trong sự im lặng đến ngạt thở, chỉ nghe thấy chàng trai lặp đi lặp lại, như không bao giờ kết thúc, tiếng gào thét "tại sao", trong ánh mắt là sự đau khổ và giãy giụa méo mó.

"Diệp Linh" run rẩy, ho ra một ngụm máu, cố mở mắt ra, nhưng thân thể lại giống như con búp bê rách nát bị người ta thao túng. Trong khoảnh khắc cuối cùng, y gắng sức nâng tay, dường như muốn chạm vào thứ gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nắm được hư không, rồi tay vô lực rơi xuống đất.

Cứ thế, trong tiếng gào thét như điên cuồng của chàng trai, y để lại câu cuối cùng cho nhân gian: "Tiểu Hi, là lỗi của sư phụ."

Tiên nhân một đời thanh cao liêm khiết, đến lúc kết thúc cũng chỉ là thê lương.

Cảnh vật giao thoa, chớp mắt, trước mắt Diệp Linh lại xuất hiện màn sương quen thuộc.

Cậu nắm chặt y phục trước ngực, l*иg ngực phập phồng nhanh chóng. Dù cho những tình tiết đó cậu đã đọc qua trong sách, nhưng tự mình chứng kiến thì sức ảnh hưởng lớn hơn nhiều so với những nét bút mực.

Khi cậu thấy "Diệp Linh" bị dao đâm vào ngực, cảm giác bất lực và tuyệt vọng, mọi nỗi đau đớn trên thể xác và tinh thần như thể từng chút một tái diễn trên thân thể này.

"Thế nào?" Giọng nói quen thuộc lại vang lên, "Dù biết là kết cục tất bại, ngươi vẫn muốn thử sao?"

"Ta không hiểu ngươi đang nói gì."

"Ngươi không lừa được ta đâu, thực ra trong lòng ngươi cũng không muốn cứu hắn, đúng không?" Giọng nói khẽ cười, "Ngươi biết rõ mình không thoát khỏi số phận bị gϊếŧ, nhưng lại không nhẫn tâm ra tay."

"Nhưng giờ ngươi không cần ra tay, ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đứng đây một canh giờ. Một canh giờ sau, người đó sẽ bị Thực Hồn Thú* ăn mất hồn phách, sẽ không còn có thể làm hại ngươi," giọng nói tiếp tục dụ dỗ, "ngươi chỉ muốn sống, điều này không sai, đúng không?"

(*) Thực hồn thú = Thú ăn hồn.

Diệp Linh nhắm mắt lại, vô thức lẩm bẩm theo, "Ta chỉ muốn sống, điều này không sai..."

"Đúng, ngươi không sai, ngươi chỉ muốn sống," giọng nói càng thêm dịu dàng, âm điệu trầm thấp đầy mê hoặc vang bên tai, khiến người ta không tự chủ được mà đắm chìm, "vậy nên ngươi chỉ cần ngoan ngoãn đứng đây một canh giờ—"

"Vậy ta hỏi ngươi," Diệp Linh đột nhiên mở mắt, mắt phượng sáng trong, cậu lạnh lùng nhìn vào hư không trước mặt, giọng nói lạnh lùng như trúc rừng trong sương mù:

"Cảnh Hi cũng chỉ muốn sống, hắn có lỗi gì?"

"Nếu ngươi ngang bướng cứng đầu như thế, ta cũng không còn lời nào để nói."

Gió lốc nổi lên, giọng nói vừa mới dịu dàng như nước đột nhiên trở nên cứng rắn lạnh lẽo vô cùng, không bao lâu trước mắt lại xuất hiện một cái hố xoáy, sương mù từ bốn phía liên tục bị hút vào.

Diệp Linh trong cơn gió lốc không thể đứng vững, lảo đảo bước vài bước, vừa mới miễn cưỡng chống đỡ thân mình một chút thì một lực hút lớn bất ngờ truyền đến, mạnh mẽ như muốn nhổ bật cậu khỏi mặt đất, nuốt chửng cậu mà không hề tốn sức.

......

"Tiểu Linh! Tiểu Linh!"

Bên tai vang lên tiếng gọi khẩn thiết, có người đang cố gắng kéo mạnh vai cậu, Diệp Linh bị lay đến chóng mặt, cố gắng mở mắt ra, Tư Nghiêu đang nhìn cậu đầy lo lắng.

"Ngươi đứng im không động đậy gần nửa nén nhang rồi," thấy người không sao, Tư Nghiêu thở phào, lo lắng hỏi, "Cảm giác thế nào?"

Diệp Linh tùy ý cử động thân thể, lắc đầu nói không sao, cậu xoay người đánh giá bốn phía dưới chân, một cành cỏ gai nằm ngang trước chân, mũi nhọn chỉ cách mắt cá chân cậu hai tấc.

Họ vẫn ở vị trí ban đầu.

Nghe xong những gì Diệp Linh kể lại một cách lược bỏ, Tư Nghiêu trầm ngâm một lúc, nhíu mày nói, "Có lẽ là do hít quá nhiều sương mù nên sinh ra ảo giác."

Diệp Linh kiên định phủ nhận, "Không thể nào."

Cậu không kể chi tiết chuyện xảy ra trong Thủy Liêm Động, nhưng cậu có thể khẳng định, trong ảo giác không thể xuất hiện những nơi chưa từng thấy qua.

"Dù là ảo giác hay không, có lẽ đều có liên hệ với những suy nghĩ trong lòng ngươi, khiến ngươi tạm thời lạc lối," Tư Nghiêu không tiếp tục bàn về vấn đề này, quay người bước tới phía trước, "Ta vừa cảm nhận được khí tức, quỷ thi chắc ở gần đây."

Hai người tiếp tục bước đi, chưa đầy trăm bước, màn sương trước mặt dần thưa, cảnh vật trước mắt hiện rõ.

Một mảnh đất hoang cỏ dại mọc tràn lan bỗng xuất hiện một khu rừng rộng lớn, hàng nghìn cây cổ thụ cao ngút trời như không có điểm dừng, mở rộng ra phía trước và hai bên, chúng đứng cạnh nhau, mỗi cây một tư thế, nhưng đỉnh cây lại cùng hướng về một chỗ, kỳ lạ mà hòa hợp.

Những cây đại thụ vô cùng to lớn, đặc biệt là phần rễ cây lồi ra một khối, kích thước đủ để chứa một nam nhân trưởng thành.